Chương trước
Chương sau
Đến bệnh viện, cô tìm gặp một bác sĩ quen biết để siêu âm, sau khi khám xong, nữ bác sĩ cười nói: “Bà Lâm, thể chất của bà rất tốt, thai nhi đang phát triển rất tốt”.
"Cảm ơn bác sĩ Lý, chỉ cần con của tôi khỏe mạnh đến khi ra đời, không cần biết là trai hay gái tôi đều sẽ gửi cho bác sĩ một bao lì xì." Lục Thi Nguyệt cài lại áo, cười nói.
Bác sĩ Lý là một người phụ nữ trung niên, điềm tĩnh, dịu dàng, bà cười nói: "Bà Lâm đừng nói vậy, tôi là bác sĩ, siêu âm cho bà là chuyện đương nhiên, huống hồ, lần trước bà cũng đã giúp đỡ chồng tôi, vợ chồng tôi còn chưa cảm ơn bà sao có thể nhận tiền lì xì của bà chứ?”
Lục Thi Nguyệt bước xuống giường: "Bác sĩ Lý nói vậy là không đúng rồi, lần trước tôi giúp ông Phùng là xuất phát từ tình bạn, còn bé con của tôi mà được bình an sinh ra thì bà chính là ân nhân, tiền lì xì này nhất định phải đưa, nếu bà không nhận tức là đã khách sáo rồi đó.”
Bác sĩ Lý không lay chuyển được cô, đành phải cười nói: "Bà Lâm đúng là người rộng rãi, tôi có thể quen được một người như bà đây thật là tốt.”
Bác sĩ Lý đích thân tiễn người ra ngoài, đồng thời không quên nhắc nhở: "Nếu bà Lâm thấy trong người có chỗ nào không khỏe thì cứ gọi điện nói với tôi một tiếng.”
Lục Thi Nguyệt gật đầu, cười nói: "Tôi sẽ thường xuyên gọi điện thoại quấy rầy bà."
Tạm biệt bác sĩ Lý xong, Lục Phượng quan tâm hỏi: “Thi Nguyệt, con trai nuôi yêu quý của tớ ổn chứ?”
Lục Thi Nguyệt vuốt bụng, nở nụ cười từ ái của một người mẹ nói: "Phượng, sao cậu biết là con trai, lỡ là con gái thì sao?”
Lục Phượng xoay vô lăng và cười nói: "Con gái nuôi tớ cũng thích mà, nếu là một cô bé đáng yêu, khi lớn lên, tớ sẽ cho con bé ăn mặc như một nàng công chúa, tự mình đưa nó đi nhà trẻ, buổi tối đón về nhà, nấu cơm cho con bé, kể chuyện cổ tích cho con bé trước khi đi ngủ, sau đó nghe con bé chúc “Mẹ nuôi ngủ ngon” rồi mới ngủ, giọng nói ngọt ngào, cứ nghĩ tới là tim tớ muốn tan chảy rồi.
Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười nhìn cô ấy: "Nếu thích con nít như vậy sao không tự sinh một đứa?"
Lục Phượng nhún nhún vai, không chút để ý nói: "Trong tiểu thuyết mà tớ viết, tớ sinh cả đàn con cũng được nữa là, nhưng trong hiện thực thì miễn đi, muốn sinh con phải tìm một người để kết hôn, sau đó mang thai, chi bằng nhận con của cậu làm con nuôi, bằng cách này, mình chẳng làm gì cũng có một đứa con.”
Lục Thi Nguyệt nhìn cô dở khóc dở cười.
Lục Phượng lái xe đến siêu thị lớn nhất thành phố, cô ấy chạy xe xuống gara, đậu xe xong mới cởi dây an toàn.
"Lục Phượng, đến siêu thị làm gì?"
Lục Phượng thản nhiên nói: "Con nuôi bảo bối của tớ đã ở trong bụng bạn được ba tháng rồi, đương nhiên tớ phải chuẩn bị trước quần áo, tã lót và nhiều đồ chơi khác nhau cho nó, còn phải mua đủ loại đồ treo trong phòng trẻ con nữa, chẳng lẽ cậu muốn chờ sinh nó ra rồi mới làm?”
Lục Thi Nguyệt càng thêm dở khóc dở cười.
"Phượng, cậu điên rồi à? Bây giờ mới có 3 tháng, đợi đến khi sinh nó ra cũng còn đến 6-7 tháng nữa, đến lúc sắp sinh rồi chuẩn bị cũng đâu có muộn.”
Lục Phượng nhìn cái bụng vẫn chưa lộ rõ của cô, nói: "Cậu định đợi tới bảy tám tháng rồi vác cái bụng bầu này đi mua sắm sao?"
Lục Thi Nguyệt nghĩ đến cái bụng bự của mình mà bỏ cuộc, lúc đó chắc cô xấu lắm đây.
"Cậu cũng cảm thấy xấu hổ khi vác cái bụng chình ình đúng không? Vậy thì nhanh lên, chúng ta phải mua đủ thứ đó, riêng quần áo và đồ chơi thì cứ mua hai bản luôn, một cái cho con trai, một cái cho con giá, có khi mua xong cậu sẽ sinh đôi không biết chừng, một lần mang thai đẻ được những hai đứa, cậu đúng là giàu to rồi.”
Lục Phượng tự nói với chính mình.
Lục Thi Nguyệt não nề, chẳng lẽ năng lực suy nghĩ của tác giả viết tiểu thuyết khác người bình thường đến thế cơ à? Hồng hộc, sồn sồn muốn mua sắm cả đống thứ, còn tích cực hơn cả mẹ ruột là cô nữa.
Lục Phượng không hổ là tín đồ mua sắm có năng lực nhất trong số các tác giả tự do, cô lôi kéo Lục Thi Nguyệt đi từ tầng một lên tầng ba, mua vài bộ quần áo cho cô và Lục Thi Nguyệt, sau đó lên khu dành cho em bé ở tầng năm, giày dép, quần áo và xe đẩy cho trẻ em gái và trẻ em trai đều được mua về, chẳng mấy chốc mà đồ đạc chất đầy cả năm xe.
Lục Thi Nguyệt đau đầu nhìn những thứ trước mặt nói: "Phượng, cậu mua nhiều quá rồi đó?”
Lục Phượng cười khan nói: “Đúng là hơi nhiều một chút nhưng cậu đừng lo, đồ ở đây sẽ được giao đến tận nhà, cậu không cần đích thân mang về.”
Lục Thi Nguyệt dở khóc dở cười, cô lấy trong túi ra một chiếc thẻ vàng, muốn đến quầy thu ngân thanh toán, nhưng lập tức bị Lục Phượng kéo lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.