Giữa bọn họ hiếm lắm mới có được cảm giác ấm áp thế này, Lục Thi Nguyệt cực kỳ trân trọng, nhưng đáng tiếc người đàn ông bên cạnh cô đã có người trong lòng, hoàn toàn ngó lơ những trả giá mập mờ của cô. “Tổng giám đốc Lâm, em nghe người ta nói con trai tóc cứng thế này rất thương vợ, xem ra sau này tổng giám đốc Lâm cưới cô Dương chắc chắn sẽ là người đàn ông tốt của gia đình.” Lâm Khánh Quyền híp mắt hưởng thụ cảm giác thoải mái khi bàn tay mềm mại không xương của Lục Thi Nguyệt xuyên qua tóc anh, trầm thấp nói: “Tại sao lại nói như thế?” “Chỉ là đột nhiên cảm giác như thế mà thôi.” Lục Thi Nguyệt cười khẽ nói. “Đừng nói là em ghen tị đó nha?” Lâm Khánh Quyền hỏi thử. Lục Thi Nguyệt buông máy sấy, giống như một cô rắn xinh đẹp mà ôm cổ Lâm Khánh Quyền, mê muội ngửi mùi hương sữa tắm trên người anh, quyến rũ nói: “Tổng giám đốc Lâm, em có tư cách ghen sao?” Lâm Khánh Quyền nâng cằm cô, hỏi ngược lại: “Em cảm thấy thế nào?” Lục Thi Nguyệt nghênh mắt nhìn anh, liếc mắt đưa tình: “Tổng giám đốc Lâm một lòng nghĩ về cô Dương, tôi ghen tị thì có lẽ anh sẽ lại cho rằng tôi đang cố tình gây sự đúng không?” Lâm Khánh Quyền buông cằm cô ra, đẩy cơ thể cô sang một bên, ánh mắt trở nên lạnh lùng: “Biết thế là tốt, chỉ cần em không có những suy nghĩ không nên có, sau khi ly hôn, những thứ nên thuộc về em sẽ không ít đi chút nào.” Lục Thi Nguyệt ngoan ngoãn nằm, cười duyên nói: “Tổng giám đốc Lâm hào phóng thật, chẳng trách có nhiều người phụ nữ chia chia hợp hợp với anh, nhưng lại không có bất cứ ai oán hận, tiền, có đôi khi có thể lấp kín miệng của mọi người.” Lâm Khánh Quyền chỉ nhìn cô nói: “Ngủ đi.” Lục Thi Nguyệt thuận thế lăn vào lòng ngực anh, giống như trước đây, ôm nhau ngủ giống hệt như những cặp vợ chồng chân chính. Lâm Khánh Quyền theo bản năng giơ tay nhẹ nhàng vỗ vai cô, giống như nỉ non nói: “Ngủ đi, đừng có suốt ngày suy nghĩ lung tung như con nít nữa.” Không bao lâu sau, Lâm Khánh Quyền đã ngủ, mà Lục Thi Nguyệt lại không hề buồn ngủ chút nào, nương theo ánh đèn vàng ấm áp, cô ngẩng đầu nhìn chiếc cằm kiên cường của Lâm Khánh Quyền, nói nhỏ: “Lâm Khánh Quyền, cho dù anh chỉ thật lòng với em một chút xíu thì em cũng sẽ không cam tâm tình nguyện mà rời khỏi mối tình tay ba khác thường này, rõ ràng em mới là vợ của anh, lại phải lui bước vì một người phụ nữ đã từng tổn thương anh, rốt cuộc anh phải rộng lượng đến mức nào mới có thể cho rằng người phụ nữ kia là vô tội chứ?” Lâm Khánh Quyền đã ngủ say đương nhiên không trả lời cô. Lục Thi Nguyệt nhắm mắt, thầm nghĩ: Lâm Khánh Quyền, Dương Linh Hạ không vô tội như anh đã nghĩ, nếu có thể, tôi cũng không muốn anh phải chịu tổn thương lần thứ hai, đáng tiếc, có lẽ anh sẽ không để ý đến những gì tôi đang lo lắng. Nếu Lâm Khánh Quyền đã trở thành khối xương sườn mà cô không thể nào rút ra được, vậy thì Dương Linh Hạ chính là đóa hoa anh túc trí mạng cả Lâm Khánh Quyền, biết rõ là có độc nhưng lại cứ vui vẻ chịu đựng. Cuối cùng thì cô cũng thua một người biết giả vờ đáng thương, giả vờ yếu thế như Dương Linh Hạ. Thứ hai, chưa đến bảy giờ sáng, Lục Thi Nguyệt đã tỉnh, nhẹ nhàng xuống giường vào phòng tắm vệ sinh cá nhân, cô chỉ mặc áo sơ mi đã đi xuống lầu, hôm nay dì Ngô về nhà con trai bà để thăm cháu nội, cho nên hôm nay cô phải tự nấu bữa sáng. Cô dùng lửa nhỏ nấu cháo, lại chiên hai cái trứng vừa đẹp lại vừa ngon, sau đó chuẩn bị thêm hai món ăn kèm, chờ cháo chín, bữa sáng hôm nay cũng coi như thành công. Sống chung bốn năm, Lục Thi Nguyệt biết rõ khẩu vị của Lâm Khánh Quyền, bữa sáng kiểu Tây hay kiểu nước Q anh đều có thể ăn, nhưng thực chất bên trong vẫn thích hương vị kiểu nước Q hơn, nhưng bên ngoài vì xã giao thường phải đi những nhà hàng Tây, nhưng những khi lén dẫn cô đi ra ngoài ăn cơm đi sẽ đi những nhà hàng đặc sắc kiểu nước Q, cô cùng từng trêu chọc anh, chỉ ăn một bữa cơm cũng không yên, cứ nhất quyết phải làm người hai mặt, anh là người thừa kế cả tập đoàn Lâm thị, cho dù lúc xã giao đi đến nhà hàng kiểu nước Q thì có ai dám cười anh chứ? Huống chi đồ ăn nước Q thì thế nào? Đồ ăn nước Q cực kỳ phong phú, vừa ngon vừa đẹp vừa rẻ lại còn dinh dưỡng, mấy người nước ngoài muốn ăn cũng ăn không được. Cô nhớ rõ Lâm Khánh Quyền đã trả lời là: “Không liên quan đến chuyện ăn uống, đây là khí phái cần có của một người thành công. Cô nghe xong, không nhịn được nói thầm: Đúng là sĩ diện hại khổ thân, càng là người thành công thì càng thích giả ngầu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]