“Hôm nay em bị làm sao thế? Cứ như nuốt thuốc nổ.” Lâm Khánh Quyền nhíu mày nói. Lục Thi Nguyệt tức quá hóa cười: “Tổng giám đốc Lâm muốn em ngày nào cũng phải mỉm cười chào đón anh đúng không?” Lâm Khánh Quyền sải bước đi qua, túm vai xoay người cô lại, đôi mắt làm người ta say đắm nhìn chằm chằm vào cô, nói: “Nói, tại sao lại giận dỗi với tôi?” Lục Thi Nguyệt nhìn anh, không quá để ý nói: “Tổng giám đốc Lâm, em chỉ hơi mệt, không hề giận dỗi với anh.” Lâm Khánh Quyền nhíu mày, nói: “Em đang giận dỗi.” Lục Thi Nguyệt cười khổ, tìm bừa một cái cớ: “Tổng giám đốc Lâm, muốn đoán được suy nghĩ của phụ nữ giống như mò kim đáy biển, anh cứ coi như tâm trạng của em không tốt đi.” Lâm Khánh Quyền thật sự tin cái cớ này. “Em thật là không thể nói lí.” Lâm Khánh Quyền nói như thế. Lục Thi Nguyệt gật đầu có lệ. Lâm Khánh Quyền lại nói: “Nếu tâm trạng không vui thì tối nay em nghỉ ngơi cho khỏe đi, còn đơn ly hôn của chúng ta, đến lúc đó tôi sẽ bảo luật sự đích thân gọi điện cho em đến văn phòng ký tên.” Mặt Lục Thi Nguyệt cứng đờ, cuối cùng vẫn gật đầu, biết điều không hỏi thêm gì nữa. “Tôi còn một số công việc chưa xử lý xong, em ngủ trước đi, nếu trễ quá tôi sẽ ngủ ở phòng sách.” Lâm Khánh Quyền dặn dò xong cũng không xoay người đi mất, không ngờ lại bị ai đó túm lấy ông tay áo vest. “Tổng giám đốc Lâm.” Lục Thi Nguyệt đột nhiên duỗi tay kéo anh. Lâm Khánh Quyền quay đầu, đột nhiên chạm phải chút yếu ớt chợt xuất hiện trong mắt Lục Thi Nguyệt, trong lòng anh khẽ run, bất giác mềm lòng. “Sao vậy?” Lâm Khánh Quyền chậm rãi nói. “Tổng giám đốc Lâm, anh có thể ở lại không?” Lục Thi Nguyệt nuốt xuống chút đau lòng nói. Lâm Khánh Quyền nhíu mày: “Rốt cuộc hôm nay em bị làm sao vậy? Hôm nay em trông khác quá.” Lục Thi Nguyệt chỉ nói: “Tổng giám đốc Lâm, em muốn anh ở lại cùng em, anh không thể tạm thời buông công việc vì em sao?” Lâm Khánh Quyền đối diện với ánh mắt mang theo chút mong đợi của cô, đột nhiêm mềm lòng: “Muốn tôi ở lại thật sao?” Lục Thi Nguyệt gật đầu. “... Được rồi.” Lâm Khánh Quyền chần chừ nói. “Em nghỉ ngơi trước đi, tôi đi tắm.” Lâm Khánh Quyền cầm quần áo, nói. Lâm Khánh Quyền đi vào phòng tắm ngâm nước ấm, tắm gần một tiếng đồng hồ mới đi ra, nhìn thấy Lục Thi Nguyệt ngồi trên giường đọc sách: “Còn chưa đi ngủ sao?” Lục Thi Nguyệt kéo một đầu khác của chăn nói: “Chờ anh đó, bình thường đều là anh ôm em ngủ, không có anh ở bên cạnh, thật sự không ngủ được.” Lâm Khánh Quyền không coi ai ra gì cởi áo tắm, thay áo ngủ mà Lục Thi Nguyệt tự chuẩn bị cho anh. Lục Thi Nguyệt lấy máy sấy đã chuẩn bị sẵn, vỗ nệm nói: “Tổng giám đốc Lâm, ngồi ở đây, em sấy khô tóc cho anh.” Lâm Khánh Quyền ngoan ngoãn ngồi xuống. Lục Thi Nguyệt cẩn thận sấy tóc cho Lâm Khánh Quyền, vuốt chất tóc hơi cứng của anh, trong mắt lộ ra chút nhớ nhung. Bọn họ kết hôn một hai năm đầu, mỗi khi Lâm Khánh Quyền gội đầu, cô đều sẽ sấy tóc giúp anh, nhưng hai năm sau, cơ hội để cô sấy tóc cho Lâm Khánh Quyền đã ít đi nhiều. Vậy sau này nếu bọn họ ly hôn, sẽ lại càng không có cơ hội, nghĩ như thế, trong lòng Lục Thi Nguyệt lại có chút đau lòng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]