Nếu chiếc túi xách nhỏ rơi trên mặt đất có thể dùng làm hung khí, Tô Mộc Nghiên hận không thể 'bộp bộp bộp' đập lên đầu Cảnh Phong, làm cho khuôn mặt tươi cười không biết sống chết kia không bao giờ còn có thể xuất hiện trước mặt nàng nữa. Nhớ cô? Phi phi phi, mệt cô còn có thể không biết ngượng hỏi ra vấn đề này chứ. Tôi không thèm nhớ cô, tôi còn hận không thể khiến cô bị bà chị cấm dục kia của cô nhốt tại Cảnh gia cả đời, không còn gặp cô mới tốt. Tô Mộc Nghiên vừa nổi giận, lập tức đem nỗi nhớ nhung Cảnh Phong lức trước ném ra sau đầu, nàng cũng không trả lời, chỉ đưa tay nhấn nút đóng của thang máy, thầm nghĩ nhanh chóng đem bản thân mình cách xa khỏi Cảnh Phong, tốt nhất là nhìn không thấy gương mặt tươi cười đáng chết đó của Cảnh Phong. Đáng tiếc cửa thang máy vừa sắp đóng, Cảnh Phong đã đưa tay cản, đem cửa thang máy mở trở lại. Tô Mộc Nghiên bất ngờ, nàng chỉ có thể ngẩng đầu tức giận trừng mắt nhìn Cảnh Phong, ngón tay vẫn không ngừng nhấn nút đóng cửa, đem toàn bộ oán khí trút lên trên cái nút đó. Nhưng mà thiết bị trong khách sạn năm sao có vẻ tốt, tới cái cửa thang máy cảm ứng tự động cũng tốt vô cùng, tay Cảnh Phong chặn ở cửa thang máy, cho nên dù cho Tô Mộc Nghiên có ấn cái nút kia đến thế nào, thì cửa thang máy vẫn không chịu đóng theo mong muốn của nàng. "Chết tiệt, cô buông tay ra cho tôi!" Tô Mộc Nghiên buông tay khỏi cái nút nhấn, hung tợn nhìn Cảnh Phong, nghiến răng nghiến lợi nói. Cảnh Phong rút tay đang đút trong túi áo ra, vuốt cánh mũi, vẻ mặt đương nhiên: "Tôi buông tay là em bỏ chạy." Tô Mộc Nghiên một hơi nghẹn ở ngực, ra không được lại nuốt không xong: "Rốt cuộc cô muốn gì?" Tô Mộc Nghiên đương nhiên sẽ không tin tưởng lời Cảnh Phong nói, bởi vì trong lòng Cảnh Phong rất rõ, Tô Mộc Nghiên căn bản sẽ không chạy, hay là nói, đến nước này dù nàng muốn chạy cũng chạy không thoát. Trong lòng nàng, trong mắt nàng, ngoại trừ Cảnh Phong, rốt cuộc không thể chứa được người thứ hai. Nhưng trả lời Tô Mộc Nghiên, chính là Cảnh Phong yên lặng đi vào thang máy. Cô bước từng bước vào thang máy, còn không đợi Tô Mộc Nghiên đẩy cô ra ngoài, cô ngay ngay lập tức giành trước Tô Mộc Nghiên ấn nút đóng cửa thang máy, cửa thang máy mở ra đã lâu rốt cuộc cũng khép lại. "Tôi muốn làm gì, em rõ nhất, không phải sao?" Cảnh Phong quay đầu, trừng mắt nhìn Tô Mộc Nghiên, cười thật quyến rũ. Tô Mộc Nghiên khó chịu quay đầu không nhìn vào mắt Cảnh Phong, nàng chỉ yên lặng nhìn cánh cửa thang máy đang chầm chậm khép lại, sau đó dùng dư quang liếc nhìn Cảnh Phong đang gần trong gang tấc, trong lòng bất tri bất giác có chút khẩn trương. Hương vị nước hoa quen thuộc trên người Cảnh Phong tỏa ra, tràn đầy chóp mũi Tô Mộc Nghiên, khiến nàng không được tự nhiên. Nàng bản năng hướng phía sau Cảnh Phong lùi từng bước, có điều không gian trong thang máy thật sự có hạn, cho dù nàng có trốn thế nào, cũng vẫn trong phạm vi một cánh tay của cảnh Phong là có thể khống chế nàng. Bỗng chốc trong thang máy trở nên yên tĩnh, Cảnh Phong vẫn giữ tư thế đối diện cửa thang máy, Tô Mộc Nghiên nghiêng đầu nhìn bóng dáng Cảnh Phong, đột nhiên cảm thấy vốn xa cách lâu ngày gặp lại, cảnh tượng hẳn là phải lãng mạn một chút, dường như với tính cách của hai người thì căn bản không có khả năng ấm áp và hòa bình. Nhếch miệng nhẹ nhàng thở dài, Tô Mộc Nghiên cúi đầu xuống, trong tầm mắt đột nhiên trông thấy bóng Cảnh Phong trên sàn đang chuyển động, nàng theo đó ngẩng đầu lên, liền thấy Cảnh Phong quay đầu nhìn nàng, ánh mắt cả hai vừa lúc chạm vào nhau. Ánh mắt Cảnh Phong tràn đầy ý cười, khóe miệng từ từ cong lên hàm chứa ý cười thản nhiên cùng cưng chiều, cho dù ngược sáng, cũng vẫn khiến trái tim Tô Mộc Nghiên đập liên hồi, nháy mắt sôi trào như nước sôi. "Tầng mấy?" đầu ngón tay thon dài của Cảnh Phong di tới di lui một loạt các nút thang máy, tầm mắt dừng lại ở dãy nút đó, đột nhiên hỏi. "Hả?" Tô Mộc Nghiên bản năng ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn Cảnh Phong, vẻ mặt mờ mịt. Cảnh Phong mỉm cười, kiên nhẫn giải thích: "Dựa theo sở thích cá nhân của Tô tổng, mỗi lần đi công tác tham gia tiệc rượu, đều có thói quen lựa chọn khách sạn tổ chức tiệc làm nơi nghỉ ngơi, vì vậy tôi đang hỏi em, em đặt phòng ở tầng mấy?" Một người đã ở bên mình năm năm, hơn nữa còn có thể nói rõ ràng rành mạch thói quen của mình, Tô Mộc Nghiên thật sự không còn gì để phản bác phủ nhận, nhưng nàng cắn cắn môi dưới, cảm thấy nếu cứ vậy mà nói cho Cảnh Phong biết, không khỏi có hơi mất giá. Mắt thấy con số trên thang máy đang nhảy lên cách số tầng nàng đặt phòng rất gần, sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, Tô Mộc Nghiên rốt cuộc không cam tâm xoay đầu, hạ giọng thỏa hiệp, nói: "Tầng 13." "A, phải không?" Lúc Tô Mộc Nghiên nói, thang máy đã đã xuống đến tầng 15, Cảnh Phong nghe vậy, vừa hờ hững hỏi lại, vừa nhanh tay lẹ mắt tìm được con số Tô Mộc Nghiên vừa nói trong dãy nút đó, không đến mười giây, thang máy đã đứng vững vàng ở tầng lầu được chỉ định. Tô Mộc Nghiên đi trước ra thang máy, dù nàng không quay đầu lại nhìn, cũng có thể nghe được tiếng bước chân xác nhận Cảnh Phong đi sau lưng nàng. Không khí im lặng đến tột độ, Tô Mộc Nghiên nghĩ, bất giác nhíu mày, đột nhiên cảm thấy tình cảnh này, thế nào lại có cảm giác giống như lén lén lút lút sau lưng người mướn phòng. So với mới mẻ cùng kích thích, thì càng thấy kỳ dị hơn. Nàng thật sự có rất nhiều điều muốn ở trước mặt Cảnh Phong hỏi rõ ràng, nhưng trước mắt hình thức hai người ở chung, dường như đột nhiên từ thăm hỏi nhau dẫn tới 'cởi đồ', thật sự là có hơi nhanh. Không đúng. Suy nghĩ này vừa nhảy ra trong đầu, Tô Mộc Nghiên đã lập tức bác bỏ. Theo cái tính không hề lãng mạn của Cảnh Phong, có lẽ căn bản cô ấy không hề nghĩ tới chuyện này, đơn giản chỉ là đang muốn tìm một chỗ yên tĩnh để nói chuyện mà thôi. Ừ, nhất định chỉ là vậy mà thôi. Rõ ràng vấn đề mình lo lắng đã giải thích được, nhưng Tô Mộc Nghiên cũng không có bao nhiêu vui vẻ, ngược lại càng cảm thấy mất mát nhiều hơn. Trong lòng tính toán, Tô Mộc Nghiên đã đi đến cửa phòng đã đặt trước, nàng do do dự dự lấy từ trong túi xách ra số phòng, phút cuối còn nghiêng đầu nhìn Cảnh Phong đang đứng dựa vào vách đợi, cuối cùng cầm thẻ mở cửa phòng, rồi đi vào. Tô Mộc Nghiên chân trước vào phòng, còn chưa kịp bật đèn, đột nhiên cảm giác được Cảnh Phong đi theo vào phía sau, cửa cũng được tiện tay đóng lại. Trước mắt thoáng chốc trở nên tăm tối, Tô Mộc Nghiên chỉ có thể nương theo ánh đèn đường phồn hoa ngoài cửa sổ quay đầu đi, thân mình vừa chuyển hướng về phía Cảnh Phong, chân còn chưa đứng vững, Tô Mộc Nghiên liền lọt vòng một cái ôm ấm áp. Hai tay của nàng theo bản năng đặt ở nơi ngực mềm mại của Cảnh Phong, trong nhất thời do dự đẩy ra hay đón nhận. Ngọn đèn bên ngoài chiếu vào cửa sổ sát đất hắt lên mặt Cảnh Phong dịu dàng quyến rũ, Tô Mộc Nghiên hít thở không thông, cuối cùng không chống cự được ánh mắt Cảnh Phong vào giờ phút này lóe ra hàng vạn tinh quang, hai tay trong lòng cô từ từ trượt xuống, dưới thế công của nhớ nhung cùng ấm áp, rốt cuộc nàng buông xuôi tất cả quật cường và khó chịu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của Cảnh Phong. "Cảnh Phong..." Giây phút này không khí tốt đẹp là thế, Tô Mộc Nghiên chỉ có thể cúi đầu gọi tên Cảnh Phong, một chữ cũng nói không nên lời. Tựa hồ ngay khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, mọi lời nói đều dư thừa, hai trái tim chạm vào nhau đã có thể nói lên tất cả. Tô Mộc Nghiên nghe thấy Cảnh Phong khẽ cười bên tai nàng, nàng ngẩng đầu theo tiếng cười đó, thấy khóe miệng Cảnh Phong cong lên nở ra nụ cười yên tĩnh, thoán chốc còn hơn phồn hoa bên ngoài cửa sổ, thẳng tiến vào trong lòng Tô Mộc Nghiên. Tô Mộc Nghiên khẽ nhếch miệng, lời nói còn trong miệng không thể nói ra, đột nhiên cảm giác được cơ thể Cảnh Phong tiến sát lại, lưng nàng theo đó dựa lên vách tường, nụ hôn của Cảnh Phong đuổi theo nàng, kinh hô của nàng còn ở trong miệng, tan rã trong hơi thở say lòng người của Cảnh Phong. Nụ hôn quá mức bất ngờ không kịp chuẩn bị, nhưng trong trí nhớ vẫn là quen thuộc như vậy, tốt đẹp như vậy, rõ ràng Tô Mộc Nghiên còn rất nhiều điều muốn hỏi Cảnh Phong, đây rõ ràng không phải lúc thích hợp nhất, nhưng một khi không khí đã bị đốt cháy, đôi môi qua lại chạm vào nhau, ai cũng không có cách nào cự tuyệt, ai cũng không có cách nào kêu dừng. Giây phút môi lưỡi đuổi theo nhau, cảm giác hơi thở hòa vào nhau, rất quen thuộc, giống như vuốt ve an ủi khắc sâu tận xương tủy, mỗi một cái quấn quýt lấy nhau, một một lần dây dưa đùa bỡn, đều mang lại ngọt ngào thân thiết vô cùng, tiến thẳng vào trong tim lẫn nhau. Nụ hôn cực nóng không thể không vì thở gấp mà dừng lại, Tô Mộc Nghiên vòng hai tay ôm lấy cổ Cảnh Phong, ngực phập phồng thở dốc, dường như nhớ ra điều gì, Tô Mộc Nghiên vươn đầu lưỡi xinh xắn lướt qua cánh môi đỏ bừng, cười giống như con mèo ăn vụng. "Cảnh Phong." Tô Mộc Nghiên nói xong, ánh mắt khiêu khích liếc nhìn Cảnh Phong một cái, bộ dáng quyến rũ, cho dù Cảnh Phong đã nhìn biết bao lần, vẫn ngứa ngáy khó nhịn. Nàng khẽ gọi tên Cảnh Phong, một bàn tay từ cổ Cảnh Phong trượt xuống ngực, ngón tay thon dài nhỏ nhắn đẩy vạt áo, ngón tay như con rắn giảo hoạt, chui vào bên trong áo Cảnh Phong. "Cô còn nhớ không, lúc trước cô từng đáp ứng tôi một chuyện." Cảnh Phong tùy ý để bàn tay Tô Mộc Nghiên được một tấc lại muốn tiến thêm một thước chui vào bên trong vạt áo của cô, theo vạt áo mở ra một đường tiến vào ngực cô, ngón tay hơi lạnh như một cao thủ tán tỉnh, gợi lên dục vọng trong lòng người. Thẳng đến khi Tô Mộc Nghiên thực tủy tri vị (ăn được một miếng lại muốn thêm miếng nữa) không nỡ buông tay, Cảnh Phong mới vừa lúc đè bàn tay đang muốn tiếp tục làm loạn của nàng lại, cười nhạt nhướng mày hỏi: "Chuyện gì?" "Huh, cô quên rồi?" Tô Mộc Nghiên cúi đầu cười rộ lên, giọng nói quyến rũ đến tận xương cốt, nàng giảo hoạt tiến đến trước mặt Cảnh Phong, ánh mắt trong thoáng chốc mị hoặc như yêu tinh trong đêm tối, ở bên tai Cảnh Phong thổ khí như lan: "Cô đã đáp ứng tôi, nếu tôi thắng anh trai vô dụng của tôi, thì phần thưởng là, cô sẽ ngoan ngoãn nằm đó bị tôi 'làm' cho đến khóc mới thôi." Tô Mộc Nghiên nói xong, đầu lưỡi lướt nhẹ qua cánh môi Cảnh Phong, cười vô cùng quyến rũ. "Tôi biết, cô sẽ không quên đâu." Cùng với lời nói của Tô Mộc Nghiên, là một tiếng cười khẽ chế nhạo của Cảnh Phong, cô mỉm cười nhìn Tô Mộc Nghiên gần trong gang tấc, tâm trạng rất tốt nói: "Tô Mộc Nghiên, em có biết tôi thích điểm nào của em nhất không?" "Hả?" Không nghĩ đến Cảnh Phong lại hỏi vậy vào lúc này, ánh mắt quyến rũ của Tô Mộc Nghiên nhạt dần, thay vào đó chính là vẻ mặt kinh ngạc cùng nghi ngờ. "Tôi thích sự can đảm của em nhất, quả thực có thể xưng là... không biết sống chết." Cảnh Phong nói xong, dùng đầu ngón tay thon dài vỗ vỗ lên trán mình, cười như thật mà giả: "Em có thể thử xem, nếu em có thể làm được."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]