Bức tranh hiện tại của Mạc Dịch Sinh lấy vị trí và kích thước dựa theo thị trường định giá cao hơn nữa cũng chỉ tới năm chữ số, đi đầu mỗi chữ số cũng không vượt quá ba. Bảy mươi vạn, đối với bức tranh của người họa sĩ mới này có thể nói là giá trên trời.
Người chủ trì cũng yên lặng trong hai giây, mới nói một lần nữa: “Xem ra vị tiên sinh này rất là thích bức tranh này, bảy mươi vạn lần thứ nhất.”
Lúc đầu trong hội trường rất yên tĩnh, lúc này tất cả lực chú ý của mọi người đều hướng về phía bên này, tâm tính vây xem vốn dĩ là biểu thị “cường hào đang xả tiền, tôi chỉ nhìn thôi.” Đến bước này cũng bị Tôn Ngôn làm cho một chút đau đầu.
Dù cho có chút câu nệ không tả nổi như vậy, thái độ của Nghiêm Hải An đối với Tôn Ngôn vẫn là trở di3n d a nn* l33 quy d0n về không được, hơn nữa có lẽ chuyện tình phát sinh đêm hôm đó đã là mức thấp nhất rồi, tại đây trước mặt mọi người thật sự không cần cậu đoan trang rồi, nói chuyện cũng là tùy tâm: “Không kém được rồi? Sợ người ta không biết người ngốc nhà anh nhiều tiền hả?”
Tôn Ngôn cảm thấy bản thân mình có chút khuyết điểm xấu, mỗi lúc bị Nghiêm Hải An nhìn, sẽ không hiểu sao mà hưng phấn, giống như là mới mở ra một cuộc đua xe không giới hạn con số mà chạy đua ở trên đường, mà hôm nay cậu ấy đến nơi này cũng không phải là vì Mạc Dịch Sinh: “Ngàn vàng khó mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-he-khong-dung-dan/196862/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.