Ngón tay Dương Uyển đã sờ đến chốt cửa sổ, nghe thấy Đặng Anh gọi lại hậm hực rút về.
Cô quay đầu lại hỏi Đặng Anh: “Chuyện gì?”
Đặng Anh ngẩng đầu liếc rèm che cửa sổ, chỉ nói: “Qua đây trước đã.”
Dương Uyển đứng dậy đi trở lại chỗ Đặng Anh, nhưng vẫn không nhịn được ngó ra ngoài: “Đang đánh ai à?”
“Ừ.” Đặng Anh giở một quyển sách ra, cùng thu lại tầm mắt mình: “Đừng ra ngoài, chờ họ kết thúc đã.”
Dương Uyển gật đầu, không lỗ mãng lên tiếng nữa, ôm đầu gối ngồi xuống cạnh Đặng Anh, tập trung lắng nghe.
Chiều xuân, lông chim xanh biếc rung rinh dưới ánh nắng vàng, mọi cái bóng trong sân đều biết tự giác trước trong xanh ngày nắng, khẽ khàng náu đi.
Ngoại trừ tiếng trượng bên ngoài, âm thanh bốn phía đều lặng bặt, thậm chí còn không nghe thấy tiếng kêu thảm của người thụ hình.
Nhưng Dương Uyển và Đặng Anh đều biết rõ, đó là bởi người thụ hình bị bịt miệng. Người chấp hình không cần tiếng của họ để báo hiệu cho người khác.
Thế nên, đây không phải trừng phạt đối với nô tì, đây là trượng hình xử tử.
Hai người đều không nói gì thêm, trầm mặc cùng đợi thảm kịch bên ngoài kết thúc.
Tiếng trượng chứa đựng sát ý mồn một, không mảy may cho người thụ hình bất kì cơ hội sống sót nào, chuẩn xác đúng chỗ, gọn gàng nhanh chóng, sau mười mấy trượng đã nghe thấy tiếng xương sống gãy lìa.
Dương Uyển không kìm được hít mạnh một hơi, quơ tay bóp chặt cổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089105/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.