Vừa dứt lời, giọng Lý Ngư ngoài cửa bỗng vọng vào.
“Đặng Anh, anh có ở trong không?”
Đặng Anh ngẩng đầu: “Có.”
Lý Ngư “ôi” một tiếng, khập khiễng nhoài người trên cửa thúc giục: “Đã tan học một lúc lâu rồi mà sao anh vẫn ở đây vậy. Trịnh bỉnh bút tìm anh sang Ti lễ giám, ta qua đây báo với anh một tiếng, anh thay quần áo rồi mau qua đi, ta lên cửa trực đây.”
Dương Uyển nhìn cái bóng trên cửa rút đi, khoanh tay đứng thẳng người, nhíu mày thấp giọng: “Lầu gác bên sông thấy trăng trước.”1
1 Một thành ngữ xuất phát từ bài thơ “Thanh dạ lục” của Du Văn Báo, được sử dụng để chỉ việc nhờ tiếp cận với một số người hoặc sự vật mà vượt lên trước đạt được ích lợi nào đó.
Đoạn cúi đầu nhìn Đặng Anh: “Họ tìm tới rồi.”
Đặng Anh gật đầu, không đứng dậy ngay. Chàng lặng thinh ngồi sau bàn sách, mặt trời ngả dần về Tây, hơi ấm sưởi cả một ngày chớp mắt đã nhòa đi trong gió hoàng hôn. Đặng Anh chờ thẳng đến khi mặt trời lặn một nửa mới đứng lên. Vết thương cũ trên cổ tay cổ chân bỗng truyền đến một trận đau rét khoan xương, khiến chàng bất đắc dĩ phải nhắm mắt lại chịu đựng.
“Đau lắm à?”
Dương Uyển bên cạnh hỏi.
“Không đau…”
“Không sao đâu, huynh đứng một chốc đã.”
Cô chẳng hề để ý câu thoái thác của chàng, ngồi xổm xuống trực tiếp vén ống quần Đặng Anh lên, lấy từ trong ngực áo mình ra một chiếc khăn lụa thêu hoa phù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-hac-but-ky/3089103/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.