Cao Thượng cũng ngay lập tức đứng lên, đối mặt với Trì Điền, nâng cao giọng, đem lời của Bí thư Lưu, nguyên văn dịch lại.
Trì Điền Nhị Nam nhất thời trợn mắt há hốc mồm, khuôn mặt lốm đốm da đồi mồi, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin được. Quả thực không dám tin, Lưu Vĩ Hồng lại trở mặt ngay tại chỗ.
- Trì Điền, ông nhất định phải xin lỗi ngay lập tức!
Lưu Vĩ Hồng tiến lên một bước, trực tiếp đứng trước mặt Trì Điền Nhị Nam, dáng người hắn cao to hơn nhiều Trì Điền Nhị Nam, ước chừng cao hơn nửa cái đầu, trên cao nhìn xuống Trì Điền Nhị Nam, lạnh lùng nói, lửa giận trong mắt bắn ra bốn phía.
Trì Điền Nhị Nam không kìm nổi lùi về phía sau, lại đụng phải sô pha, lặp tức trọng tâm không vững, mông hạ xuống, lập tức cảm thấy không ổn, vội vàng đứng lên, tay chân luống cuống, rất chật vật.
- Bí thư các hạ, tôi nói là sự thực, là cha tôi đích thân trải qua!
Trì Điền Nhị Nam nuốt nước miếng, lúc này mới ổn định tinh thần, ngẩng đầu nhìn lên Lưu Vĩ Hồng cao lớn, mở miệng nói, bày ra một tư thế vô lại “lưu manh”.
- Sự thật chính là ông đang nói hươu nói vượn! Ông thân là Chủ tịch thành phố Đại Ốc, phải chịu trách nhiệm với mỗi lời nói hành động của mình!
Lưu Vĩ Hồng lớn tiếng nói.
- Nếu ông không lập tức xin lỗi, tôi có thể nói rõ với ông, chúng tôi sẽ coi loại hành động này của ông là sự khinh miệt nghiêm trọng đối với thành phố Kinh Hoa, coi là sự khiêu khích ngay trước mặt cá nhân tôi. Tất cả hậu quả do phía thành phố Đại Ốc các ông gánh vác! Chớ bảo là không báo trước!
- Bí thư các hạ, tôi đang trình bày một sự thật, tôi sẽ không xin lỗi.
Trì Điền Nhị Nam lại càng nói một cách chắc chắn.
Cao Thượng phiên dịch lời nói của Trì Điền Nhị Nam.
Không khí trong phòng khách chợt giảm xuống điểm đóng băng. Tất cả các thành viên trong đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa đều đứng lên, trợn mắt nhìn Trì Điền Nhị Nam.
- Được, được lắm!
Lát sau, Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu.
- Đi!
Lưu Vĩ Hồng xoay người lại, gầm lên một tiếng trước khi đi ra ngoài phòng khách.
Trường phòng Lệ do dự một chút, nhìn về phía Ngụy Phượng Hữu.
Loại tình hình này là anh ta chưa bao giờ nghĩ đến, một lần “gặp mặt hữu nghị” bình thường, lại đột nhiên náo loạn thành như vậy, hoàn toàn vượt qua dự liệu của Trường phòng Lệ, trong kiếp sống ngoại giao của anh ta rất ít khi gặp phải, trong khoảng thời gian ngắn, có chút không quyết định được.
Ngụy Phượng Hữu không nói lời nào, xanh mặt, đi nhanh lên phía trước.
Sự do dự của Trường phòng Lệ cũng chỉ kéo dài một hai giây, trước mắt thấy Lưu Vĩ Hồng phẩy tay áo bỏ đi, anh ta liền không chần chừ nữa.
- Bí thư các hạ, chuyện tôi nói là sự thật…
Phía sau một lần nữa lại truyền đến tiếng tru lên khàn cả giọng của Trì Điền Nhị Nam.
Lưu Vĩ Hồng mạnh xoay người lại, hung hăng trừng mắt nhìn Trì Điền Nhị Nam một cái, hừ lạnh môt tiếng, từ hàm răng phát ra tám chữ --- thất phu đầu bạc, lão tặc râu trắng.
Lần này, Cao Thượng và Tiêu Du Tình đồng thanh làm phiên dịch.
Thanh âm của Cao Thượng trầm hồn đanh thép, thanh âm của Tiêu Du Tình lại trong trẻo sắc nhọn, giống như hai thanh lao sắc bén, trực tiếp ném thẳng đến sắc mặt xanh mét của Trì Điền Nhị Nam.
Sắc mặt của tất cả người Nhật Bản, lập tức trở nên rất khó coi.
Rất nhiều người Nhật Bản đều thích đọc Tam quốc diễn nghĩa, đối với tám chữ này đều nghe nhiều đến thuộc. Từ trong câu nói này thừa tướng Gia Cát Lượng đã lên án mạnh mẽ Vương Lãng, bọn họ hoàn toàn có thể hiểu được, sự phẫn nộ trong lòng Lưu Vĩ Hồng và sự căm hận đối với Trì Điền Nhị Nam có thể nói là tột đỉnh.
Lưu Vĩ Hồng dẫn toàn thể thành viên trong đoàn đại biểu thành phố Kinh Hoa phẫn nộ mà rời đi.
- Bí thư các hạ, Bí thư các hạ, xin dừng bước…
Lát sau, người Nhật Bản từ trong kinh ngạc hỗn loạn phục hồi lại tinh thần, Trưởng khoa giao lưu quốc tế Gia Đằng Chính Phu và Chủ nhiệm Dã Thôn vội vã đuổi theo sau, lớn giọng hô to.
Lưu Vĩ Hồng không thèm để ý, sải bước, lập tức hướng phía cửa chính tòa thị chính mà đi.
- Bí thư các hạ, xin lỗi, xin lỗi, rất xin lỗi!
Trên bậc thang ở cửa tòa thị chính, Gia Đằng Chính Phu và Dã Thôn đuổi kịp Lưu Vĩ Hồng, Gia Đằng Chính Phu liên tục cúi đầu với Lưu Vĩ Hồng, liên thanh nói, vẻ mặt cực kỳ xấu hổ.
Lúc đầu Trì Điền Nhị Nam quyết định cố ý quyết định thờ ơ khách Thành phố Kinh Hoa, Gia Đằng Phu Chính không phải không đưa ra dị nghị, dù sao y cũng là Trưởng khóa giao lưu quốc tế, là người quản lý chính của việc này. Có điều Trì Điền Nhị Nam mà kiên trì, Gia Đằng Phu Chính cũng liền đồng ý. Từ bản chất, Gia Đằng Phu Chính cũng là phân tử cánh hữu, có điều không kiêu ngạo bằng Trì Điền Nhị Nam thôi
Trong suy nghĩ của bọn họ, thành phố Kinh Hoa thậm chí là toàn bộ quan viên của nước Cộng Hòa, đều đối với việc ngoại giao cực kỳ cẩn thận, chỉ sợ đi sai bước nhầm. Vì cái gọi là “đại cục”, cho dù phải chịu thờ ơ và lạnh nhạt, cũng sẽ nén giận. Mà Trì Điền Nhị Nam lại có thể mượn cơ hội này bạo phát, đạt được sự ủng hộ của thế lực cánh phải ở trong nước.
Tương đối mà nói, là rất có lời.
Nhưng bọn họ tuyệt nhiên không nghĩ đến, Lưu Vĩ Hồng lại có phản ứng mãnh liệt như vậy. Trước mặt lên án mạnh mẽ Trì Điền Nhị Nam là “thất phu đầu bạc, lão tặc râu trắng”! Và ngay lập tức rút khỏi hội trường, phẩy tay áo bỏ đi.
Việc này một khi xử lý không tốt liền có khả năng thăng cấp thành xung đột ngoại giao giữa hai nước.
Đó cũng không phải là điều bọn họ mong muốn.
- Bí thư các hạ, rất xin lỗi, lời nói vừa rồi của Trì Điền Nhị Nam chỉ có thể đại biểu cá nhân anh ta, không thể thay thế cho chính phủ thành phố Đại Ốc.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói với Gia Đằng Phu Chính:
- Ngài Gia Đằng, tôi nghĩ ngài rất rõ, Trì Điền Nhị Nam bây giờ là Chủ tịch Thành phố Đại Ốc, mỗi hành vi cử chỉ của anh ta đều đại biểu cho chính phủ thành phố Đại Ốc, cũng đại biểu cả thành phố Đại Ốc. Giờ ông ta ăn nói bừa bãi như thế, điên đảo trắng đen, quả thực là chẳng biết xấu hổ! Là trợ lý Chủ tịch thành phố Kinh Hoa, tôi lúc này cảnh cáo Trì Điền Nhị Nam, cảnh cáo chính phủ thành phố Đại Ốc, Trì Điền Nhị Nam nhất định phải thu hồi câu nói của ông ta, nhất định phải công khai xin lỗi. Bằng không, chúng tôi áp dụng hết thảy khả năng thi thố, để đáp lại ngôn luận vô sỉ của!
Cao Thượng làm phiên dịch đồng bộ.
Gia Đằng Chính Phu lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm.
Lưu Vĩ Hồng hai lần sử dụng từ “vô sỉ” này, tính nghiêm trọng của sự việc, hoàn toàn vượt xa dự liệu của anh ta.
- Cái này, Bí thư các hạ…
Gia Đằng Chính Phu ngập ngừng, không biết dùng từ như thế nào để vãn hồi thế cục lúc này.
Lưu Vĩ Hồng nhìn trưởng phòng Lệ một cái. Lúc này mọi chuyện đã có khả năng chuyển hóa thành xung đột ngoại giao, trưởng phòng Lệ là cán chuyên nghiệp của Bộ ngoại giao châu Á, bây giờ đương nhiên phải lộ diện giải quyết.
Trưởng phòng Lệ rất rõ ràng đọc được quyết tâm “quyết không nhượng bộ” từ trong ánh mắt của Lưu Vĩ Hồng, thấy lập tức nói với Gia Đằng Chính Phu:
- Ngài Gia Đằng, xét thấy lời nói của Chủ tịch thành phố Trì Điền cực kỳ sai lầm, đã gây thương tổn lớn cho tình cảm của hai bên chúng ta. Trong tình hình như thế này, tiếp tục hội đàm hiển nhiên là không thể tiến hành. Mời ngài Gia Đằng sắp xếp phương tiện giao thông đưa chúng tôi về khách sạn. Chúng tôi giữ lại quyền áp dụng hành động thêm một bước.
- Ngài trường phòng, tôi thấy hai bên chúng ta đều nên bình tĩnh lại, tức giận cũng không giải quyết được vấn đề. Tôi đã từng nói, lời nói của Chủ tịch thành phố Trì Điền chỉ thay mặt cho cá nhân anh ta, không đại biểu cho Chính phủ thành phố Đại Ốc. Nếu bên các anh thấy lời nói của anh ta có gì không ổn, có thể mời quan thứ chính vụ, ngài Tự Nội cùng với quý phương tiếp tục hội đàm?
Gia Đằng Chính Phu vẫn cố gắng đến cuối cùng.
Chỉ cần những người Trung Hoa này chịu quay lại bàn đàm phán, chuyện này liền có hy vọng “giải quyết khiêm tốn”. Không làm cho sự tình to lên, dường như là nhận thức chung của tất cả quan viên xử lý nguy cơ.
Trưởng phòng Lệ lại nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái, quay đầu nói:
- Ngài Gia Đằng, hội đàm không thể tiếp tục. Mời quý phương ngay lập tức sắp xếp phương tiện giao thông, đưa chúng tôi về khách sạn!
Mắt thấy thái độ của Lưu Vĩ Hồng và trưởng phòng Lệ kiên quyết như vậy, Gia Đằng Chính Phu cũng bất đắc dĩ, chỉ gật gật đầu, nói:
- Được, mời Bí thư các hạ và Trưởng phòng chờ một chút, tôi lập tức sắp xếp phương tiện giao thông cho các ngài.
Nói xong, Gia Đằng Chính Phu lại vội vàng trở về tòa thị chính, bỏ một mình Dã Thôn ở bên ngoài, vẻ mặt vô cùng xấu hổ.
Lần này, hành động của Gia Đằng Chính Phu cũng khá nhanh chóng, sau đó không lâu, chiếc xe buýt kia lại xuất hiện ở cửa tòa thị chính. Xem ra Gia Đằng Chính Phu cũng rất rõ ràng, muốn “xử lý khiêm tốn”, để hai mươi mấy người Lưu Vĩ Hồng ở lại cửa tòa thị chính lâu một chút, hiển nhiên là hạ sách. Không được bao lâu, chỉ sợ sẽ thu hút nhiều phóng viên của các tòa báo nhỏ và các tạp chí lá cải chen chúc đến, làm không tốt cục diện sẽ không thể khống chế được.
- Bí thư các hạ, các vị khách quý, mời!
Cửa xe buýt mở ra, Gia Đằng Chính Phu mời mọi người.
Lưu Vĩ Hồng không nói một lời, đi nhanh lên xe, thành viên đoàn đại biểu sau đó cũng lên xe.
Cao Thượng cũng lập tức phụ họa theo đuôi, vẻ mặt phẫn nộ, có điều hơi có chút hưng phấn nhỏ. Không ngờ lần này đi cùng Lưu Vĩ Hồng đến thăm Nhật Bản lại gặp tình hình sôi động như vậy.
Rất nhanh, xe buýt đem đoàn đại biểu về khách sạn.
Vừa về khách sạn, Trường phòng Lệ lập tức nói:
- Bí thư Lưu, tôi bắt buộc phải báo cáo với lãnh đạo trong bộ, cũng phải thông báo với Đại sứ quán và Tổng lãnh sự quán.
Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:
- Trường phòng Lệ, về sự việc này, tôi chỉ có một nguyên tắc ---- Trì Điền Nhị Nam bắt buộc phải xin lỗi. Đầy là nền tảng để hai bên tiếp tục hợp tác. Mời ông đem thái độ của tôi báo cáo rõ với đồng chí lãnh đạo của Bộ ngoại giao.
- Được, Bí thư Lưu cứ yên tâm, tôi sẽ làm như vậy.
Trường phòng Lệ hướng Lưu Vĩ Hồng hơi gật đầu, sau đó đi đến phòng của mình.
- Mọi người về phòng nghỉ ngơi đi, Chủ tịch khu Ngụy, Chủ nhiệm Hàn… mời mấy anh đến phòng của tôi, chúng ta cùng thương lượng một chút về hành động tiếp theo.
Trưởng phòng Lệ vừa rời đi, Lưu Vĩ Hồng lập tức nói, gọi tên của thành viên bộ máy Khu ủy chính phủ.
Sự tình phát triển đến bước này, Lưu Vĩ Hồng đương nhiên cũng phải tìm đối sách cẩn thận.
Ngụy Phượng Hữu, Hàn Tất Thành và những người khác liếc nhìn nhau một cái, đều gật đầu, đi phía sau Lưu Vĩ Hồng, bước về phía phòng của hắn.
Tiêu Du Tình và đồng sự của cô cũng đi theo.
Cho dù Lưu Vĩ Hồng không gọi tên bọn họ, nhưng là phóng viên của tòa soạn Tân Hoa, ở thời điểm nguyên tác phải trái rõ ràng này, đương nhiên phải nhất trí, cùng nhau thương lượng đối sách.
Nhìn theo bóng dáng cao lớn của Vĩ Hồng, Tiêu Du Tình trong đôi mắt to sáng ngời, rạng rỡ rực rỡ.
Quả thực đẹp trai đến ngây người!
Nếu không phải trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu Nhị tiểu thư liền thốt ra miệng rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]