Trì Điền vừa đến, không khí trong phòng khách liền thay đổi.
Phải nói rằng, xem như lần này Trì Điền Nhị Nam đã làm đủ bài tập. Chẳng những bản thân anh ta tới, trên cơ bản còn dẫn theo toàn bộ cán bộ phụ trách chính của toà thị chính Đại Ốc tới đây. Chắc vừa mới kết thúc cố vấn thị chính nghị sự ở bên kia, rồi trực tiếp tới đây.
Theo trí nhớ của Lưu Vĩ Hồng, bắt đầu từ những năm chín mươi, quả thực chính phủ nhiệm kỳ trước của Nhật Bản, chính là trò khôi hài. Đổi Thủ tướng còn nhanh hơn cả kỹ nữ thay khách làng chơi. Thường thì người trước vừa mới bước vào phòng, Thủ tướng dự khuyết liền đứng xếp thành một hàng dài ở ngoài cửa, một tay nắm quần, một tay cầm khăn tay, đang đợi ở phía sau. Dùng không được bao lâu, Thủ tướng hạ đài, xách quần ảo não chạy trốn qua cửa sau, Thủ tướng dự khuyết xếp vị trí đầu tiên liền khẩn cấp vọt vào, hô to "Yêu tây", sau đó bắt đầu tính thời gian.
Cứ thế mà vòng đi vòng lại.
Khi người Mỹ bắt đầu ở cắt thịt trên Nhật Bản, chính đàn Nhật Bản thấy cũng không thể ra khỏi vòng lẩn quẩn này. Bất luận một vị Thủ tướng nào, đối mặt với nền kinh tế không ngừng suy thoái, đều hết đường xoay xở.
Nhật Bản trước sau vẫn đặc sắc.
Từ trước lúc chiến tranh thế giới lần thứ 2 diễn ra, sau khi quân Viễn Đông đánh quân Nhật tới hoa rơi nước chảy, nguyên soái Zhukov danh tướng của Liên Xô (khi đảm nhiệm Quân đoàn trưởng lục quân quân đoàn năm mươi bảy của hồng quân Liên Xô),từng đánh giá qua về quân đội Nhật Bản như sau: quân đội của Nhật là binh lính hạng nhất, bị sĩ quan hạng ba chỉ huy.
Khi Zhukov báo cáo với Tư Đại Lâm có nói, binh lính và sĩ quan cấp dưới của quân Nhật là đều trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, chiến đấu dũng mãnh, gan dạ không sợ hi sinh, có thể kiên định chấp hành mệnh lệnh cấp trên. Nhưng sĩ quan cấp trên trong quân Nhật, nhất là sĩ quan cấp tướng, chỉ huy xơ cứng, chủ nghĩa giáo điều nghiêm trọng, rất nhiều mệnh lệnh đều ngu không ai bằng, thường khiến binh lính phải chết một cách oan uổng.
Zhukov kết luận là: chỉ cần có đủ trang thiết bị, vũ khí và lực lượng quân sự đầy đủ, thì việc đánh bại Nhật Bản sẽ dễ dàng như trở bàn tay. Không cần phải lo về tuyến phía Đông!
Sự thật sau này, cũng chứng minh được phán đoán của nguyên soái Zhukov.
Khi Liên Xô và nước Đức diễn ra cuộc chiến đấu quyết tử, đánh hết sáu năm, chết hai ngàn người, cuối cùng chờ quân đồng minh giáp công, mới giành được thắng lợi. Nhưng cánh quân Viễn Đông của Liên Xô, chỉ dùng mấy chục ngày, thế như chẻ tre liền bẻ gãy nghiền nát bảy trăm ngàn quân Quan Đông của Nhật Bản, đánh cho thất bại thảm hại.
Giới bình luận ở nước ngoài nói Nhật Bản là đệ nhất quốc dân, chọn ra chính phủ hạng ba
Đương nhiên, trong đầu Lưu Vĩ Hồng, chủ yếu chỉ nhớ tới những vấn đề có liên quan tới chính phủ trung ương của Nhật Bản, không có ấn tượng gì đối với chính phủ địa phương ở đó. Tuy nhiên tất cả đều có thể dự đoán được.
Trì Điền Nhị Nam và đoàn thể do anh ta quản lý, đều là những người đàn ông Nhật Bản trung lão niên, một đám người máy móc cứng ngắc. Trì Điền Nhị Nam nhanh chóng ngồi xuống sô pha ở phía đối diện với Lưu Vĩ Hồng. Bên cạnh anh ta là cán bộ công tác quản lý Thành phố Đại Ốc. Còn bên phía Lưu Vĩ Hồng là Phó đoàn trưởng Ngụy Phượng Hữu, vị thứ ba là trưởng phòng Lệ. Cao Thượng ngồi một bên làm phiên dịch. Tiêu Du Tình và người phóng viên đồng nghiệp của cô, hơn nữa còn có nhóm phóng viên bên thành phố Đại Ốc, ở bốn phía triển khai các tư thế, các loại cameras nâng lên, "Răng rắc răng rắc" chụp lại cảnh Trì Điền Nhị Nam bắt tay Bí thư Lưu Vĩ Hồng.
Những buổi hội đàm như vậy, đều có quy trình nhất định.
Trì Điền Nhị Nam thay mặt cho thành phố Đại Ốc, tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh Bí thư và những người khách đến từ thành phố Kinh Hoa. Tuy rằng trong tay không cầm bản thảo, nhưng lời nói khách sáo là điều mà mỗi một người làm Chủ tịch thành phố đã sớm luyện được thuộc làu, thốt ra rất tự nhiên, không hề vấp váp.
Lưu Vĩ Hồng, Ngụy Phượng Hữu và đám người trưởng phòng Lệ, mỉm cười, ngồi yên lắng nghe, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Tất cả mọi người đều giống nhau, dường như không được thoải mái vừa rồi, đã sớm bị cả hai bên khách và chủ ném lên chín từng mây rồi.
Sau khi Trì Điền Nhị Nam đọc lời chào mừng xong, Lưu Vĩ Hồng cũng thay mặt Kinh Hoa, thay mặt phái đoàn gửi lời cảm tạ, tỏ ý cảm ơn lời mời của chính phủ thành phố Đại Ốc, hy vọng chuyến đi nước ngoài lần này, có thể tăng mối quan hệ hữu nghị giữa thành phố Kinh Hoa và thành phố Đại Ốc, đẩy mạnh việc tiến hành giao lưu và hợp tác giữa hai bên trên nhiều lĩnh vực, dắt tay cùng tiến, cùng phát triển.
Đám người Trì Điền Nhị Nam đều ngồi yên lắng nghe, cũng tỏ ra lễ nghĩa chu đáo.
Sau đó, Trì Điền Nhị Nam bắt đầu giới thiệu lịch sử cùng với tình trạng phát triển năm gần đây của Đại Ốc với những người khách. Trì Điền Nhị Nam nói, Thành phố Đại Ốc rất quan tâm tới mối quan hệ hữu nghị với thành phố Kinh Hoa. Thành phố Kinh Hoa đang tiến hành xâm nhập cải cách mở cửa, kinh tế phát triển nhanh chóng. Đây là phương diện khiến thành phố Đại Ốc rất thích. Càng ngày càng có nhiều thương nhân người Nhật Bản, tỏ ra vô cùng hứng thứ với việc đi tới Kinh Hoa để đầu tư, hy vọng với khoa học kỹ thuật và hình thức quản lý tiên tiến của Nhật Bản, có thể trở thành động lực để thúc đẩy sự phát triển của nền kinh tế thành phố Kinh Hoa thêm lớn mạnh.
Lời nói này, nghe có vẻ có quy củ, dường như cũng là những lời thường nói trong giới ngoại giao. Tuy nhiên khi Trì Điền Nhị Nam nói những lời này, vẻ mặt đầy cao ngạo, mang theo ý tứ trên cao nhìn xuống. Dường như không đúng là song phương, mà việc thương nhân thành phố Đại Ốc đi tới Kinh Hoa đầu tư, chính là một loại "Ban ân". Giữa hai thành phố, là quan hệ trợ giúp và được trợ giúp. Thành phố Kinh Hoa cũng không thể có cống hiến hữu ích gì cho sự phát triển kinh tế của thành phố Đại Ốc.
Hai hàng lông mày của Lưu Vĩ Hồng hơi hơi giương lên, nói:
- Chủ tịch thành phố, chúng tôi rất cảm ơn Chủ tịch thành phố và các xí nghiệp thành phố Đại Ốc đã chú ý tới việc xây dựng kinh tế của thành phố Kinh Hoa. Chúng tôi cũng rất hoan nghênh thành phố Đại Ốc và xí nghiệp thành phố khác của nước Nhật Bản tới thành phố Kinh Hoa tiến hành đầu tư buôn bán. Chúng tôi sẽ cố gắng tạo điều kiện cho những thương khách Nhật Bản cũng như những thương khách của các quốc gia khác đến Kinh Hoa đầu tư. Điều kiện tiên quyết là các xí nghiệp và thương nhân đó, đều phải kinh doanh hợp pháp, tuân thủ các hạng mục pháp lệnh của quốc gia chúng tôi. Nếu một số hạng mục công trình của quý quốc bị cấm, không phù hợp quy định pháp luật của quý quốc, thì cũng sẽ bị cấm ở quốc gia chúng tôi. Về điểm này, tôi hy vọng Chủ tịch thành phố có thể hiểu rõ ràng, truyền đạt tới các xí nghiệp và dân chúng của quý quốc có ý định đi tới đất nước chúng tôi để đầu tư. Đương nhiên, chúng tôi vô cùng chú ý đối với tình hình Yên Nhật không ngừng tăng giá trị trong mấy năm gần đây. Chúng ta hiểu rất rõ rằng, sau khi tình hình này phát sinh, đúng tạo thành sự phức tạp và tổn hại nhất định cho nền kinh tế của quý quốc. Chúng tôi rất thích ý định của quý quốc, sẽ tạo điều kiện, dùng hết khả năng để giúp đỡ cho thành phố Đại Ốc. Trước mắt một vài xí nghiệp trong nước tôi, đang muốn tới quý quốc đầu tư. Ngày hôm qua, một người bạn của tôi, Phó Chủ tịch cao cấp của tập đoàn Viễn Tín Hongkong đã cùng với chúng tôi bay đến thành phố Đại Ốc, và đang tiến hành hiệp đàm với mấy doanh nghiệp của thành phố quý vị, hy vọng có thể thu mua mấy doanh nghiệp này với giá hợp lý. Tôi tin rằng đây là một tin tức rất tốt đối với một số xí nghiệp đang gặp tình cảnh khó khăn của thành phố Đại Ốc.
Chủ tịch thành phố à, có lẽ anh còn chưa rõ lắm nhỉ? Chúng ta đã bắt đầu hành động thu mua!
Trên mặt Trì Điền Nhị Nam và nhóm trợ thủ của anh ta, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thành thật mà nói, bọn họ thật sự chẳng hay biết gì. Hoá ra xí nghiệp của nước Trung Hoa, cũng đã theo dõi xí nghiệp Nhật Bản, chuẩn bị thu mua. Trong quá khứ, chuyện này gần như là khó có thể tưởng tượng được.
Không ngờ xí nghiệp nước Trung Hoa cũng có thể thu mua xí nghiệp Nhật Bản.
Nhưng vẻ mặt Lưu Vĩ Hồng chắc chắc như vậy, cũng không giống như đang nói đùa, làm cho bọn họ thực sự khó có thể hoài nghi được.
- Bí thư, chúng ta là thành phố hữu nghị, nên trợ giúp lẫn nhau. Tuy nhiên mong Bí thư yên tâm, xí nghiệp Nhật Bản chúng tôi, trước trước giờ vẫn luôn chú ý tới chữ tín, tuân thủ pháp luật. Mặc kệ là ở trong nước hay là ở nước ngoài, đều tuân thủ theo pháp luật pháp lệnh, sẽ không làm những chuyện trái pháp luật loạn kỷ cương.
Nghe ý tứ trong những lời Lưu Vĩ Hồng vừa nói, dường như có vài thương nhân Nhật Bản tới đầu tư ở thành phố Kinh Hoa, đã không tuân thủ pháp luật. Đây là lời Trì Điền Nhị Nam đáp lại Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Như vậy là tốt nhất.
Về phần dã tâm được che giấu của xí nghiệp công nghiệp giấy Bạch Xuyên và công ty chất bán dẫn Thu Điền khi xây dựng nhà máy ở Kinh Hoa, trong lòng Lưu Vĩ Hồng đều biết, cũng không cần thiết nhắc tới ở đây.
Cuộc gặp mặt được tiến hành đến đây, miễn cưỡng coi như là khá thuận lợi. Tương đối mà nói, nội dung kế tiếp cần nói sẽ không nghiêm túc như vậy, có thể nhẹ nhàng hơn một chút, tỷ như hai bên cùng trao đổi lễ vật và vân vân.
Nhưng cũng không ai lường trước được, ngay sau đó liền xảy ra một chuyển biến rất lớn.
Trì Điền Nhị Nam nâng chén trà lên uống một ngụm, dường như ý còn chưa hết, nói tiếp:
- Bí thư, vì vài chục năm trước, giữa hai quốc gia chúng ta từng xảy ra chiến tranh. Cuộc chiến còn để lại một vài hậu quả. Chỉ mới gần đây thôi, phần lớn dân chúng của đất nước quý vị còn có rất nhiều hiểu lầm đối với nước Nhật Bản chúng tôi. Tôi cho rằng sự hiểu lầm này tồn tại là không tốt, sẽ ảnh hưởng đến việc bình thường hoá mối quan hệ ngoại giao giữa hai nước, cũng ảnh hưởng đến sự hợp tác hữu nghị giữa hai thành phố chúng ta. Hy vọng chúng ta có thể cùng cố gắng, cùng nhau loại bỏ hiểu lầm này.
Giọng điệu rất tùy ý.
Nghe Cao Thượng phiên dịch xong, sắc mặt Lưu Vĩ Hồng lại lập tức trở nên nghiêm trọng, nhìn Trì Điền Nhị Nam, trầm giọng nói:
- Chủ tịch thành phố tiên sinh, tôi không rõ ý của anh. Tôi không cho rằng cuộc chiến tranh xâm lược kia còn tồn tại hiểu lầm gì!
Trì Điền Nhị Nam cũng ngồi thẳng người, hai mắt mở to, ánh mắt nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói:
- Bí thư, rõ ràng là có tồn tại hiểu lầm. Ví dụ như thành phố Kinh Hoa luôn tuyên dương sự kiện tàn sát lớn ở Kinh Hoa, tôi cho rằng chuyện đó là không đúng sự thật, có phần bịa đặt...
Nghe Trì Điền Nhị Nam nói như vậy, một đám nhân viên bên Nhật Bản lập tức ngồi thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc.
Cao Thượng cũng biến sắc, lập tức phiên dịch lại những lời Trì Điền Nhị Nam vừa nói cho Lưu Vĩ Hồng nghe.
Lưu Vĩ Hồng lập tức giận tái mặt, lạnh lùng nói:
- Chủ tịch thành phố tiên sinh, anh có biết anh đang nói cái gì không?
Không khí phòng khách lập tức trở nên rất căng thẳng.
- Đúng vậy, Bí thư. Trong lúc chiến tranh, cha tôi là Trì Điền Võ Chính là quân nhân đóng tại Kinh Hoa. Lúc ấy, người dân Kinh Hoa rất tôn trọng cha tôi. Nếu dựa theo những lời các anh nói, trong cuộc giết hại ở Kinh Hoa, người dân Kinh Hoa đâu có tôn trọng cha tôi chứ? Cho nên, tôi cho rằng, các anh tuyên dương cuộc đồ sát lớn tại Kinh Hoa, là không đúng sự thật, là bịa đặt. Việc này sẽ gieo mầm móng thù hận, tạo thành chướng ngại không cần thiết đối với mối quan hệ hữu nghị giữa chúng ta...
Mặt Cao Thượng bình tĩnh, phiên dịch lại lời nói của Trì Điền Nhị Nam, trên khuôn mặt trẻ tuổi, hiện ra vẻ căm phẫn.
“Ầm!”
Trì Điền còn chưa nói xong, Lưu Vĩ Hồng liền đập một cái thật mạnh lên trên mặt bàn trước mặt, tức giận nhìn thẳng vào Trì Điền Nhị Nam, lửa giận trong mắt hừng hực cháy.
Tất cả mọi người bị động tác này của Lưu Vĩ Hồng làm cho sợ tới ngây người, Trì Điền Nhị Nam lại mở to hai mắt, giật mình nhìn Lưu Vĩ Hồng, nói không ra lời.
- Trì Điền, anh nói bậy!
Lưu Vĩ Hồng cắn răng, gằn từng tiếng một, giọng nói lạnh như băng.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]