Nhưng tâm tình lại mau chóng nặng nề. Hắn không phải nhà từ thiện, hôm nay cũng không phải đến làm việc thiện. Hắn là Chủ tịch thị xã, nơi hắn quản lý cũng có những thôn làng quê mùa nghèo khó, không có trường học. Có thể không chỉ có một làng như thế này, về cơ bản, phải như thế nào thì mới có thể để Lưu Vĩ Hồng giải quyết những vấn đề này?
Tất nhiên La Dung Dung không biết Lưu Vĩ Hồng đang lo âu, thấy Lưu Vĩ Hồng thật lòng muốn giúp đỡ bọn họ, lập tức tràn đầy thiện cảm với Lưu Vĩ Hồng, nói:
- Lãnh đạo Lưu, vào trong nhà ngồi đi. Mọi người còn chưa ăn cơm, tôi đi nấu cơm cho mọi người…
Nói đến đây, mặt La Dung Dung đỏ lên, thẹn thùng nói:
- Nhưng tôi nấu ăn rất kém, sợ mọi người ăn không nổi.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Đừng lo, cô làm món gì thì chúng tôi ăn món đó.
Hắn quả thật muốn ăn cơm ở đây để có thể hiểu thêm một chút về tình hình thôn Sa Sơn. Hơn nữa, hắn rất yêu thích cô nàng nhỏ bé dũng cảm này, luôn cảm thấy rằng nên làm chút gì đó cho cô ấy.
- Vậy được, tôi đi sắp xếp…
La Dung Dung nghe Lưu Vĩ Hồng muốn ở lại ăn cơm lập tức thấy vui vẻ. Cô xoay người sắp xếp bài vở cho bọn nhỏ, cho bọn nhỏ về nhà tự học. Trường học thế này vốn không định ra quy tắc gì. Hôm nay có khách quý, tất nhiên phải tan học sớm một chút.
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050819/chuong-550.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.