Trong khoảnh khắc, Lưu Vĩ Hồng mới ổn định tinh thần, chậm rãi đi tới
Duy nhất có thể nói trường học này là ngôi nhà bằng đất, khoảng sân trống phía trước ước chừng là làm sân thể dục cho bọn nhỏ
Đến gần căn nhà đất, một giọng nữ có chút giọng mũi khàn khàn liền truyền vào tai Lưu Vĩ Hồng, nói tiếng phổ thông rất nặng giọng địa phương, nghiêm khắc mà nói, thì là tiếng phổ thông hơi mang chút giọng miền núi. Nếu Lưu Vĩ Hồng không phải ở bên này công tác ba bốn năm, thì bất luận thế nào cũng không thể nghe hiểu được đó là giọng một giáo viên đang lên lớp ngữ văn cho học sinh, hơn nữa không ngờ là đang dạy bài thơ "Hàn giang độc điếu"
Lại đến gần một chút, có thể thấy rõ tình hình trong phòng. Một cô giáo tóc ngắn ngang vai đang lên lớp cho hơn hai mươi đứa bé lớn nhỏ đều có. Thấy đám người Lưu Vĩ Hồng đến gần, bọn nhỏ liền xoay đầu qua, cô giáo vốn đưa lưng về phía cửa, thấy tình hình bọn nhỏ khác thường, cũng liền ngừng giảng bài, xoay người nhìn ra cửa
Cô giáo này cũng khoảng hai mươi mấy tuổi, mặt tròn, vóc dáng không cao, ước chừng hơn 1m50 một chút. Trên mặt rất có vẻ phong sương. Đột nhiên nhìn thấy mấy người đàn ông xa lạ áo mũ chỉnh tề xuất hiện, liền vẻ mặt ngạc nhiên giống như bọn nhỏ
Người miền núi dẫn đường lớn tiếng nói:
- Cô giáo La, bọn họ là cán bộ ở huyện, tới tìm cô
Xem ra cô giáo này là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050817/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.