Vào giờ cơm trưa, các học sinh đều tan học, tụm năm tụm ba đến căn tin ăn cơm. Lưu Vĩ Hồng đậu xe dưới ký túc xá của Chu Ngọc Hà, đốt một điếu thuốc, đợi cô ấy xuống. Cuộc sống của Chu Ngọc Hà tuân theo một quy luật, giống như đến giờ là phải ăn cơm vậy.
Nhưng lần này Lưu Vĩ Hồng đã đoán sai một chút.
Những sinh viên trên đường đã thưa dần mà vẫn chưa thấy bóng dáng Chu Ngọc Hà. Hay là cô ấy không ở ký túc xá? Thế thì hắn biết tìm cô ấy ở đâu đây.
Nói ra thì thật xấu hổ, làm bạn với Chu Ngọc Hà lâu như vậy mà cũng không thể biết được cô đi đâu, cần phải tìm một người để hỏi mới được.
Nghĩ đến đây, Trưởng ban Lưu liền hướng đến ký túc xá. Sau khi quan sát ngó nghiêng, hắn nhìn thấy một bóng dáng thon thả vội vã đi đến, trong tay bưng một cặp lồng. Lưu Vĩ Hồng nhìn kỹ, thì ra là Hoàng Đào Hoa.
- Hoa Đào?
Lưu Vĩ Hồng kêu lên một tiếng.
A! Hoàng Đào Hoa hoảng sợ, sau khi nhìn thấy rõ là Lưu Vĩ Hồng thì lập tức bất ngờ kêu lên:
- Bí thư Lưu, đến thăm chị Ngọc Hà à?
- Ừ, em đang làm gì vậy?
- A...chị Ngọc Hà mấy ngày nay không thấy khỏe, nên không ra khỏi ký túc xá. Em mang cơm cho chị ấy.
Hoàng Đào Hoa vội vàng đáp.
- Không khỏe?
- Đúng vậy!
Hoàng Đào Hoa gật đầu, do dự một chút rồi hạ giọng nói:
-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050694/chuong-487.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.