Lưu vĩ Vĩ Hồng không khỏi dở khóc dở cười.
Hay thật, uốn đi lượn lại thì danh xưng "Người xấu" vẫn chụp lên đầu Lưu Nhị Ca. Tuy nhiên chuyện này quả thật rất khó giải thích. Vũ Thường về sau sẽ dần thích ứng vậy.
- Chị, chị còn chưa trả lời câu hỏi của em. Bác Vân nghĩ thế nào về chuyện này?
Vũ Thường nói:
- Ông ấy không nói gì cả, chỉ đưa tập Tài liệu tham khảo nội bộ cho chị xem.
Lưu Vĩ Hồng liền mỉm cười, nói:
- Được, xem ra tết âm lịch này em có thể khá thoải mái rồi. Lão Thái Sơn đã bắt đầu để mắt đến em rồi.
Vũ Thường liền khinh thường nhìn hắn, nói:
- Em đừng lấy lòng tiểu nhân đo lòng quân tử. Cha chị sớm đã giúp đỡ em rồi. Em thực sự nghĩ rằng một mình Cao Văn Vĩ có thể đem "Kinh nghiệm Lâm Khánh" đăng lên Nhật báo nhân dân sao?
Lưu Vĩ Hồng liền liên tục gật đầu nói phải:
- Đúng, đúng, nhạc phụ đại nhận đối với con rể rất yêu quý, tiểu tử này sẽ luôn ghi nhớ trong lòng, vĩnh viễn không quên.
Thấy hắn không thèm để ý đến lời mình nói, Vũ Thường không kìm nổi muốn đập hắn một cái. Người này là thế nào? Sự việc như vậy xảy ra, đáng lẽ phải nóng ruột như lửa đốt trên đầu chứ, sao lại có thể ngồi đây cùng cô nói hươu nói vượn, một bộ dáng vô tâm không để ý.
- Em đó, hay là xem Tài liệu tham khảo nội bộ trước đi. Chị đoán chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050527/chuong-403.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.