Tết âm lịch năm 91, Lưu Vĩ Hồng như thường lệ về Bắc Kinh ăn tết. Đời sau, trên báo chí, truyền hình thường đưa tin tức các vị lãnh đạo xuống cơ sở chúc tết, tuy nhiên đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói thì bộ dạng này tạm thời chưa thích hợp.
Năm 91 này, tin tức truyền thông chưa phát triển, không thể so sánh với đời sau được. Với cấp bậc của Lưu Vĩ Hồng cũng chưa có tư cách để lên báo chí và truyền hình. Anh chỉ là một cán bộ cấp phòng nhỏ nhoi, thể hiện cho ai xem đây? Hơn nữa, Lưu Vĩ Hồng cũng không biết là liệu quần chúng nhân dân có hoan nghênh một người xa lạ đến nhà mình đúng đêm giao thừa để nói đông nói tây hay không.
Người ta còn mải uống rượu đánh bài.
Đương nhiên còn có một vấn đề mấu chốt, tết âm lịch đối với Lưu Vĩ Hồng mà nói là cực kỳ quan trọng. Một số "Đơn vị liên quan" trọng yếu, Lưu Vĩ Hồng đều mượn cơ hội này đến thăm hỏi. Đây là tài nguyên quý giá nhất trên con đường làm quan, ngàn vạn lần không thể bỏ qua. Một "Đơn vị liên quan" hàng đầu chính là ông nội hắn, Lưu lão gia.
Đời trước, Lưu Vĩ Hồng phản nghịch, đối với việc đến Thanh Tùng Viên đại nội không bao giờ dám làm, mỗi lần đến đều là khép nép đi sau Lưu Thành Gia và Lâm Mỹ Như, nhìn thấy ông cụ liền căng thẳng. Nếu đã tái sinh một lần, Lưu Vĩ Hồng tự nhiên phải bắt lấy cơ hội này, phải tươi cười rạng rỡ trước mặt ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050526/chuong-402.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.