Chương trước
Chương sau
Buổi trưa, trong nhà ăn khách sạn Thiên Hoa, trong một phòng nhỏ, Lưu Vĩ Hồng, Chương Dịch, Chu Ngọc Hà, Hoàng Đào Hoa ngồi thành một vòng.

Chương Dịch mời khách.

Quả thật không ngờ, người bạn mà Lý Hâm bảo gã giúp, lại đã quen biết trước đây rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Chương Dịch, cậu thật biết giấu giếm đấy. Trước kia khi còn ở Đại học Nông nghiệp, cũng không biết cha cậu là Chủ nhiệm Chương của Sở giáo dục tỉnh.

Chương Dịch cũng cười nói:

-Đội trưởng, em cũng không ngờ anh là bạn của anh Lý.

Chuyện này, quả thật rất khéo. Cha của Chương Dịch đầu năm nay vẫn là Phó giám đốc của Sở giáo dục tỉnh, vừa mới được điều về làm Hiệu trưởng trường Đại học Ninh Thanh chưa đến nửa năm. Đại học Ninh Thanh là một trường Đại học Tổng hợp nổi tiếng nhất ở tỉnh Hồ Nam, cấp bậc hành chính cũng thuộc Sở, Cục. Cha Chương Dịch từ phó giám đốc Sở giáo dục tỉnh được điều chuyển thành Hiệu trưởng trường Đại học Ninh Thanh, đó là sự thăng chức vượt bậc. Bất kể là cấp bậc hay quyền lực thực tế đều cao hơn gấp nhiều lần, không thể đánh đồng với chức Phó giám đốc Sở giáo dục tỉnh. Có rất nhiều cán bộ lãnh đạo chủ chốt ở địa phương cũng đi ra từ trường học.

Chuyện này, Lưu Vĩ Hồng cố ý nhờ Lý Hâm giúp đỡ, thật ra là vì Lưu Vĩ Hồng quá hiểu những công việc mờ ám bên trong trường học. Đừng xem thường một công ty dịch vụ lao động trong trường, đó thật sự là một nha môn lớn. Nghe nói Giám đốc Câu của Công ty dịch vụ lao động đó còn là một cán bộ cấp Phó Cục, trong rất nhiều trường học họ còn được định cấp bậc rõ ràng. Thông thường nhắc đến "quan trường" thì không thể không coi trọng. Chỉ một người không danh phận như Lưu Vĩ Hồng, Chu Ngọc Hà, lại thêm một cô gái nông thôn như Hoàng Đào Hoa, đương nhiên không thể mong người ta nhìn đến mình.

Lưu Vĩ Hồng không muốn mất quá nhiều thời gian vào những chuyện như vậy, hơn nữa Hoàng Đào Hoa cũng là một người mới ở Đại học Ninh Thanh, Lưu Vĩ Hồng không muốn trong thời điểm quan trọng như vậy cô lại xảy ra bất trắc gì ngoài ý muốn. Mặc dù Chu Ngọc Hà làm rất tốt công tác tâm lý, nhưng thời gian chưa đến một năm, Hoàng Đào Hoa muốn bước ra hoàn toàn khỏi bóng đen tâm lý, quả nhiên là chuyện không thể được. Nếu để cô thêm một lần nữa bị tổn thương thì cú đả kích này có thể là một đòn chí mạng. Cũng có thể từ đó về sau, Hoàng Đào Hoa sẽ mất hoàn toàn niềm tin vào xã hội này, từ đó mà có những hành động dại dột.

Lưu Vĩ Hồng thật sự không muốn những chuyện như vậy xảy ra.

Việc này không những phải làm, mà còn phải làm thật tốt!

Chỉ có điều không ngờ Lý Hâm lại giới thiệu một người bạn có quyền lực lớn đến vậy, tìm đến luôn cả con trai của Hiệu trưởng Đại học Ninh Thanh.

Trước đây lúc ở Đại học Nông nghiệp Sở Nam, Lưu Vĩ Hồng là Đội trưởng đội bóng rổ của trường, có lẽ nếu nói về vóc dáng thì không phải là người cao nhất, nhưng sức khỏe và kỹ thuật lại rất tốt, lại có tài lãnh đạo, nên từ năm ba Đại học đã là Đội trưởng đội bóng rổ. Chương Dịch học sau hắn một khóa, cũng đam mê bóng rổ, sức khỏe và kỹ thuật cũng không tệ, nên cũng tham gia đội bóng rổ của trường. Nhưng Lưu Vĩ Hồng và Chương Dịch không học cùng một khoa, giữa những thành viên đội bóng với nhau, cũng không ai quan tâm tới xuất thân địa vị của người khác, đến bây giờ Lưu Vĩ Hồng mới biết người em khóa sau này, lúc đó không ngờ là con của Phó giám đốc Sở giáo dục.

Trên người Chương Dịch không có gì thể hiện là con của cán bộ cấp cao.

Chẳng phải lúc đó Lưu Nhị Ca cũng không có sao?

-Đội trưởng…

Lưu Vĩ Hồng cười ngắt lời Chương Dịch:

-Chương Dịch, bây giờ đã không còn ở trong đội bóng rổ của trường nữa rồi. Nhà tôi ở Bắc Kinh, những anh em ở Bắc Kinh nể mặt tôi thì gọi tôi là Nhị Ca. Nếu cậu cảm thấy không oan ức, thì cũng kêu một tiếng Nhị Ca đi.

Lúc trước khi Chương Dịch còn ở đội bóng rổ thì rất phục Lưu Vĩ Hồng, nên bây giờ đương nhiên ngay lập tức đồng ý, cười ha hả kêu một tiếng "Nhị Ca", rồi nói:

-Nhị Ca, xưng hô như vậy rất hay, em thích, rất thân thiết!

Lưu Vĩ Hồng cũng không giới thiệu gia cảnh xuất thân của mình, Chương Dịch cũng không vội hỏi, nhưng Chương Dịch biết một điều, từ Bắc Kinh đến, lại là bạn thân với Lý Hâm, xuất thân nhất định không đơn giản. Bây giờ Lưu Vĩ Hồng không nói, có thể cảm thấy không tiện nói ra, chờ khi hai bên đã thân thiết nhau rồi, Lưu Vĩ Hồng nhất định sẽ không giấu y. Đó là "điều kiện" cần thiết để làm "anh em".

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, hắn cũng rất thích Chương Dịch. Trước kia cha gã làm Phó giám đốc Sở giáo dục tỉnh, bất luận thành tích thi Đại học của Chương Dịch thế nào cũng có thể đưa gã vào trường Đại học Ninh Thanh, thậm chí đưa vào những trường Đại học ở Bắc Kinh và Đại học phương Bắc đều có thể được. Nhưng cuối cùng Chương Dịch chọn Đại học Nông nghiệp, đủ thấy Chương Dịch là một thanh niên có chí khí, không muốn dựa vào cha mình.

Có Hiệu trưởng Chương giúp đỡ, sau này Hoàng Đào Hoa chắc chắn cũng không gặp nhiều phiền phức ở Đại học Ninh Thanh nữa. Những người bình thường còn ai dám đụng vào cô?

Rượu và thức ăn được bưng dần lên, Chương Dịch tự mình rót rượu cho Lưu Vĩ Hồng, rót đồ uống cho Chu Ngọc Hà và Hoàng Đào Hoa, rồi nâng ly lên, nói:

-Nào, Nhị Ca, cô Chu, cô Hoàng, tôi mời mọi người một ly.

Lưu Vĩ Hồng biết Chu Ngọc Hà không muốn bị người khác quấy rầy, nên khi giới thiệu chỉ nói là bạn của mình, từ Hạo Dương đến, chứ không nhắc đến Chu Kiến Quốc-Ủy viên thường vụ Thành ủy Đại Ninh kiêm cán bộ Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy, ở tỉnh này cũng có thể xem là một nhân vật lớn. Một khi thân phận này của Chu Ngọc Hà bị tiết lộ ra ngoài, chỉ sợ có không ít người tìm đến kết bạn, Chu Ngọc Hà lại cảm thấy phiền.

Chương Dịch cũng rất "tự giác" không tìm tòi quá sâu. Mối nhân tình ngày hôm nay, chỉ là của gã với Lý Hâm và Lưu Vĩ Hồng, còn hai cô Chu Ngọc Hà và Hoàng Đào Hoa có quan hệ như thế nào, cũng không phải là điều gã nên quan tâm. Cho dù có là "anh em" thì cũng có những quy tắc phải tuân thủ thật nghiêm ngặt.

Mọi người cụng ly nhau, không khí rất thoải mái.

-Nhị Ca, em thật sự không ngờ anh đến cơ sở công tác.

Chương Dịch cảm thán nói:

-Một Bí thư Khu ủy hai mươi ba tuổi, có thể coi là độc nhất vô nhị nhỉ?

Hơn hai mươi tuổi đã là cán bộ cấp Phòng thì ở Tỉnh cũng không phải ít gặp. Nhưng Chương Dịch biết rất rõ, những Trưởng phòng ở cơ quan và những Bí thư Khu ủy ở cơ sở, sự khác biệt thật sự rất lớn. Vị trí đó, nếu không có bản lĩnh thật sự tuyệt đối không thể làm được.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Cũng do may mắn thôi. Chương Dịch à, cậu định phát triển ở Sở giáo dục sao?

Trước khi ăn cơm, hai người cũng đã nói chuyện khá lâu, Lưu Vĩ Hồng biết năm ngoái sau khi tốt nghiệp Đại học, Chương Dịch đã đến làm ở cơ quan thuộc Sở giáo dục tỉnh, lúc đó cha gã là Phó giám đốc Sở giáo dục tỉnh, Chương Dịch vào công tác ở Sở, là điều rất bình thường.

Chương Dịch uống một ngụm rượu, liên tục lắc đầu, thở dài, nói:

-Nhị Ca, không giấu gì anh, em thật sự không hợp để làm việc ở Sở giáo dục. Chà, quá vô vị. Em thật sự không có ý chí để cống hiến cho nền Giáo dục nước nhà!

Chu Ngọc Hà liền mỉm cười.

Bạn của Lưu Vĩ Hồng, quả nhiên ai cũng lòng dạ thẳng thắn.

Lưu Vĩ Hồng cũng cười. Bảo một người trẻ tuổi như Chương Dịch, thích công việc ở cơ quan Giáo dục của Sở, quả thật là một chuyện không dễ.

-Vậy cậu định làm gì? Học tập Nhị Ca, vừa làm cán bộ vừa kinh doanh?

Lưu Vĩ Hồng hỏi, dường như tất cả con cháu của các cán bộ cao cấp, đều đi đúng một con đường như vậy. Lưu Nhị Ca hắn mặc dù không kinh doanh, nhưng Vân Vũ Thường và Đường Thu Diệp đều là ông chủ, kinh nghiệm ngày càng dày dặn.

Chương Dịch lại liên tục lắc đầu, nói:

-Ha ha, đó là anh đang khen ngợi em rồi. Tôi thật sự không có được bản lĩnh như anh Lý, anh ấy à, chính là kỳ tài, làm quan cũng làm thuận buồm xuôi gió, còn trẻ tuổi như vậy mà đã làm đến Phó cục trưởng. Việc buôn bán cũng rất thuận lợi, tiền nhiều khí lớn mà. Em thì không được, đặc biệt là kinh doanh, trời sinh không có tế bào đó.

-Vậy cậu định làm gì?

-Em cũng đang cân nhắc, chắc phải làm việc gì đó thực tế một chút. Ví dụ như Nhị Ca vậy, làm nhân vật số một ở cơ sở, góp sức lực thật sự cho nhân dân, trong lòng cũng cảm thấy có chút thành tựu phải không? Cứ ngồi một chỗ trong cơ quan Giáo dục Sở, không mấy năm đã trở thành một kẻ lõi đời, người cũng bị mốc đi!

Chương Dịch thở dài, dường như còn có chút buồn bực.

Lưu Vĩ Hồng nhẹ nhàng lắc đầu, nói:

-Chương Dịch, có ý định như vậy là tốt. Tuy nhiên xuống cơ sở cũng không hẳn có thể làm được việc tốt. Tình hình ở cơ sở tương đối phức tạp, tôi làm ở cơ sở cũng hơn một năm rồi, coi như cũng có chút hiểu biết.

Lời nói này của Lưu Vĩ Hồng là thật sự. Nếu không phải hắn là "Ngụy thanh niên" xông pha vào đó để rèn luyện, cho dù có Lưu lão gia che chở, e rằng cũng không thể bước qua được sự gian nan đó. Chương Dịch còn trẻ tuổi hơn hắn, nếu xuống cơ sở cũng không phải biện pháp tốt.

Chương Dịch gật gật đầu, nói:

-Đúng vậy, Nhị Ca, em cũng biết, tình hình ở cơ sở thực sự quá phức tạp, chỉ một chút chuyện nhỏ trong cơ quan Giáo dục của em mà cũng đủ phiền cả ngày rồi.

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Thế này đi, Chương Dịch, tôi cho cậu ý kiến.

-Xin cứ nói.

Chương Dịch chăm chú nhìn Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng nói:

-Nếu cậu thật sự không có hứng thú ở Cơ quan Giáo dục Sở, tôi nghĩ cậu nên nghĩ cách để điều chuyển đến Ủy ban Kế hoạch quốc gia đi, nếu không thì Ủy ban Kế hoạch Đại Ninh cũng được. Trước tiên cậu làm việc ở Ủy ban Kế hoạch một thời gian, hiểu thêm một chút về cách thức vận hành của nền kinh tế, sau này mới xuống cơ sở, khi đó tầm nhìn của cậu cũng sẽ khác.

Ủy ban Kế hoạch Quốc gia còn được gọi là Quốc vụ viện, nắm trong tay sự vận hành của nền kinh tế cả nước. Còn Ủy ban Kế hoạch tỉnh thị đương nhiên không có uy phong như vậy, nhưng cũng có tham gia rất sâu trong sự vận hành nền kinh tế.

Nếu Chương Dịch có thể làm việc một thời gian ở Ủy ban Kế hoạch, nếu thật sự biết học hỏi thì có thể học được không ít. Hơn nữa có được những mối quan hệ tích lũy được từ thời gian làm việc ở Ủy ban Kế hoạch tỉnh, sau này về công tác ở cơ sở, quả thực là một trợ lực lớn.

Chương Dịch ngẫm nghĩ một lúc, nói:

-Ừ, đến làm việc ở Ủy ban Kế hoạch, quả thực tốt hơn làm ở Sở Giáo dục. Nhưng, Nhị Ca, từ trước đến nay em không hề có kinh nghiệm làm việc ở những cơ quan kinh tế, cũng không biết sự điều động này, cha em có đồng ý giúp hay không?

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

-Chỉ cần cậu muốn đi, thì cũng không cần phiền đến chú Chương. Nếu đến Ủy ban Kế hoạch Đại Ninh, anh Lý có thể sẽ giúp được. Nếu đến Ủy ban Kế hoạch tỉnh Đại Ninh, tôi cũng có thể giúp được.

Nói xong, Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn Chu Ngọc Hà.

Bây giờ cha của Chu Ngọc Hà đang là Trưởng ban tổ chức cán bộ Thành ủy Đại Ninh, điều con trai của Hiệu trưởng trường Đại học Ninh Thanh đến làm việc ở Ủy ban Kế hoạch, quả thật cũng không phải quá tốn sức. Text được lấy tại Truyện FULL

Chương Dịch liền có chút hưng phấn vỗ đùi, nói:

-Được, cứ như vậy đi, em muốn đến Ủy ban Kế hoạch Tỉnh, điểm bắt đầu cao một chút, đứng cao thì có thể nhìn xa!

-Được!

Lưu Vĩ Hồng cười nâng ly rượu lên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.