Hai ngày sau, Trần Bác Vũ đứng trên một ngọn núi của khu Giáp Sơn đánh giá khắp nơi rồi lắc đầu.
- Lưu bí thư, điều kiện so với trong tưởng tượng của tôi còn gian khổ hơn!
Dáng vẻ bề ngoài của Trần Bác Vũ rất bình thường, cao chừng một mét bảy, không mập không gầy, tóm lại đưa người như thế đặt ở trên đường cái thủ đô thì chỉ một giây sau sẽ lẫn vào đám người như một giọt nước hòa vào biển rộng. Trần Bác Vũ trước kia ở thủ đô làm ở cơ quan cán bộ, khí chất này là điển hình của những người làm ở đây. Ở cơ quan, nhất là cơ quan lớn rất kỵ sự khác biệt, ngay cả bề ngoài cũng coi trọng sự bình thường.
Nhưng Trần Bác Vũ cũng không phải là một chút đặc sắc cũng không có, sự đặc sắc của hắn là ở cặp mắt, vô cùng trong suốt, tinh quang trầm tĩnh. Phảng phất cho dù là chuyện gì cũng chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu bản chất.
Loại này ánh mắt, cũng là phù hợp với thân phận của Trần Bác Vũ bây giờ. Mới hai mươi mấy tuổi không tới ba mươi tuổi đã có thể làm ở mỏ than Ty Châu cấp huyện đoàn, từ trong cơ quan cán bộ đi ra tuyệt đối là có nguyên nhân, không thể hoàn toàn quy kết cho gia tộc và vận khí của hắn.
Lưu Vĩ Hồng ở thủ đô cũng gặp qua Trần Bác Vũ một lần, có ấn tượng rất tốt, biết đó là một người chuyện gì cũng cụ thể, với số tuổi, bối cảnh và kinh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050446/chuong-362.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.