Chương trước
Chương sau
Tô Mộc mặt đỏ tới mang tai, không dám nhìn Tiêu Du Tình, chỉ lo lật tới lật lui củ từ, phục linh trong củi lửa. Tiểu Trương lại khá rộng lượng, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn bắp thịt rắn chắc của Bí thư Lưu một cái, cười trộm

Tiêu Du Tình lắc đầu thở dài:

- Đáng tiếc đáng tiếc, con cua lớn như vậy nhất, chạy rồi, nếu nướng ăn, khẳng định rất ngon

Tiểu Trương cười nói:

- Tiêu Tiêu, chúng ta cùng đi nướng thịt đi, cũng ăn ngon lắm

- Được thôi

Cô bé liền hưng phấn lên, dù sao loại hoạt động dã ngoại này, đều có thể khiến nó hưng phấn. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Chỉ chốc lát, lượn lờ khói bếp liền bốc lên trong thung lũng cổ xưa, trộn lẫn mùi hương thịt nướng, làm cho bụng người ta không ngừng kêu, ngón trỏ động mạnh

- Củ từ xong rồi, có thể ăn rồi!

Tô Mộc bới ra vài củ từ sắp nướng đến cháy sém trong đống lửa, kêu la nói

- Cho em, cho em, em đói lắm rồi!

Tiêu Du Tình trong miệng ngậm một miếng thịt nướng, hàm hồ mà nói, liền qua "cướp đoạt"

Lưu Vĩ Hồng duỗi tay ra, ngăn cản nó, nói:

- Chờ một chút, bỏng chết

Củ từ vừa mới lấy ra từ trong đống lửa, hương cháy sém mê người, nhưng không thể ăn liền, cũng phải chờ nguội một chút

Tiêu Du Tình chẳng qua chờ vài giây, liền khó mà nhẫn nãi, lấy gậy đi kẹp củ từ, nói:

- Em đem ngâm vào trong nước một chút thì có thể ăn rồi

Tô Mộc vội vàng hai tay lắc lung tung:

- Không được không được, ngâm trong nước thì ăn không ngon rồi

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Cho dù ngâm trong nước, trong một lúc cũng không thể ăn, bên ngoài lạnh, bên trong thì còn rất nóng. Ăn củ từ không thể vội, phải kiên nhẫn

Tiêu Du Tình bất đắc dĩ, đành phải trơ mắt nhìn chằm chằm mấy củ từ thơm phức mà nuốt nước miếng

Thật vất vả, Lưu Vĩ Hồng thử thăm dò cầm lấy một củ từ, vỗ trong tay vài cái, thuận tay bóc vỏ, đưa cho Tiêu Du Tình. Tiêu Du Tình vội vàng tiếp nhận, hung hăng cắn một miếng, nóng đến mức "oa" một tiếng quát to, lập tức vui vẻ ra mặt vừa mồm to nuốt ăn củ từ vừa hàm hồ không rõ mà nói:

- Ăn ngon ăn ngon, thật thơm

Lưu Vĩ Hồng không khỏi cười khổ lắc đầu. Bộ dáng này nếu để cô Tiêu và chú Nhâm nhìn thấy, nhất định phải ủy khuất lắm – Sao hả, trong nhà không có cho con ăn sao? Tham như vậy!

Cô bé mới mặc kệ Lưu Nhị Ca trong lòng suy nghĩ cái gì, chỉ lo cắn ăn miếng to. Có chuyến đi ngày hôm nay, "ngàn dặm tìm thân" lần này thì không có uổng phí, quá vui rồi

- Thầy Lưu, thầy cũng ăn chút đi

Tô Mộc nhiệt tình mời, nơi này là địa bàn của thôn Tô Gia, Tô Mộc Mộc tự động tự giác làm chủ nhà, đem củ từ và phục linh đã nướng xong đưa tới trước mặt Lưu Vĩ Hồng và tiểu Trương

- Được, quả thật cũng đói bụng. Tô Mộc, chuẩn bị đầy đủ chăng? Sức ăn của tôi cũng không ít đâu

Tô Mộc cười nói:

- Thầy Lưu, yên tâm, thầy muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu. Nông thôn, không thiếu những thứ này, người thành phố mới thích

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu. Không cần bao lâu, ông chủ lớn của thành phố ăn ngán hải sản bào ngư, món ăn dân dã, thì sẽ "trở lại nguyên trạng", bắt đầu thích thực phẩm thiên nhiên tinh khiết như rau dại, thứ mà người dân quê lấy cho heo ăn, trở thành món ngon trên bàn tiệc của nhà hàng năm sao. Đã nói củ từ nướng, phục linh nướng, quả thật ăn rất ngon

- Chỗ này thật tốt, còn đẹp hơn Bắc Hà

- Ôi, Vĩ Hồng ca ca, sao anh không suy xét một chút, đem nơi này khai phá thành khu du lịch?

Cô bé con mắt to hơn cái miệng, tranh đoạt ăn hai củ từ và vài miếng thịt nướng, bụng đã no rồi, cười dài mà đứng dậy, nhìn xung quanh, đề xuất ý kiến mang tính kiến nghị với Bí thư Lưu

"Bắc Hà" mà cô nói, chính là khu nghỉ hè ven biển nổi tiếng tỉnh Yến Bắc, lãnh đạo trung ương thường xuyên đến đó nghỉ ngơi an dưỡng. Nhâm gia và Tiêu Gia đều là thế gia Bắc Kinh, khu du lịch Bắc Hà, Tiêu Du Tình cũng thường xuyên đi. Nhưng trước kia đều đi cùng ba mẹ, làm sao tự do tự tại như hôm nay, tha hồ thoả chí?

Tiểu Trương còn không có gì, Tô Mộc giật mình, y đọc sách nhiều, biết Bắc Hà là gì. Thời đó, còn chưa thịnh trào lưu du lịch, đối với người bình thường mà nói, du lịch vẫn là chuyện rất xa vời, người ta căn bản cũng còn phấn đấu vì ấm no. Bắc Hà đối với quần chúng bình thường mà nói, không là khu du lịch, mà là nơi cực kỳ thần bí, chỉ có cán bộ cấp cao mới có thể hưởng thụ đãi ngộ này

Tiêu Du Tình nói đến Bắc Hà, còn nói nơi này đẹp hơn Bắc Hà, tất nhiên khiến Tô Mộc rất là giật mình.

Đây là ai?

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười lắc đầu, nói:

- Em đó, chính là tính trẻ con. Khu du lịch, lúc này đối với quần chúng của chúng ta mà nói, còn quá xa xôi, không thực tế. Chờ sau này kinh tế phát triển hơn, quần chúng đều giàu có rồi, du lịch mới trở thành nhu cầu cương tính, ngành du lịch mới có thể phát triển mạnh. Em cho rằng ai cũng có tiền giống chú Nhâm, giàu có vậy sao? Bây giờ còn sớm, nhà nước cũng không thực hiện nghỉ 2 ngày. Ở đây làm khai phá du lịch, ha ha, đầu óc của anh còn chưa ngâm nước

Tiểu Trương nghe đến sửng sốt, Tô Mộc lại vô cùng khâm phục, nói:

- Thầy Lưu, kiến thức của thầy chính là tài trí hơn người. Thầy nói nghỉ 2 ngày, là ý gì?

Lưu Vĩ Hồng lúc này mới tỉnh ra, vô tình, tư tưởng lại vượt xa rồi, lúc này đối với người trong nước mà nói, một tuần nghỉ một ngày là hoàn toàn chính đáng, làm sao nghĩ đến chuyện nghỉ 2 ngày gì đó

Lưu Vĩ Hồng cười nói:

- Chính là một một tuần được nghỉ 2 ngày, rất nhiều nước phương Tây đều thực hiện hình thức này, ngoại trừ càng thêm nhân tính hóa, hình thức nghỉ 2 ngày cũng có tác dụng kích thích tiêu phí kéo theo nhu cầu tăng trưởng. Tôi phỏng chừng không cần vài năm, nước ta cũng sẽ thực hiện hình thức nghỉ 2 ngày

Tô Mộc nói:

- Một tuần nghỉ hai ngày, vậy, khả năng sản xuất của nhà xưởng sẽ không giảm xuống chứ?

- Ha hả, Tô Mộc, suy xét vấn đề không thể chỉ nghĩ một phương diện, tổng thể mà nói, nghỉ 2 ngày vẫn là lợi lớn hơn hại. Nói trắng ra là, nhân viên công tác nhà nước càng ngày càng nhiều, hiện tượng cơ quan chính phủ người nhiều hơn việc cũng sẽ càng thêm nghiêm trọng, thực hiện chế độ nghỉ 2 ngày, có thể mở rộng vào nghề. Nghỉ ngơi nhiều hơn, công tác giống nhau thì cần càng nhiều người làm mà

Lưu Vĩ Hồng nói xong, nhẹ nhàng lắc đầu.

Đây cũng thật sự là sự tình rất bất đắc dĩ

Tô Mộc liền khâm phục nói:

- Thầy Lưu, thầy hiểu biết thật nhiều. Thầy Lưu, nghe nói ở khu tính khai phá quặng mangan nơi này, có phải hay không?

Tô Mộc nói xong, liền ngẩng đầu quan sát thung lũng phong cảnh như tranh này, dường như rất là không muốn xa rời. Có thể thấy, một khi khai phá quặng mangan, phong cảnh thung lũng này nhất định sẽ bị phá hoại hầu như không còn, sẽ không còn tái hiện nữa

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, nói:

- Ở khu là có quyết định này, đang báo cáo với cấp trên, thỉnh cầu công ty lớn nhà nước đến khai phá mangan và kim loại màu khác. Đây là công trình lớn mang tính tổng hợp, ở khu không thể làm, vừa không có thực lực tài chính, cũng không có thực lực kỹ thuật. Giáp Sơn chúng ta, phải tăng nhanh nện bước xây dựng kinh tế, đi từng bước, tốc độ quá chậm. Bước đi phải nhanh một chút, nhanh hơn một chút

Tiểu Trương nói:

- Bí thư Lưu, chưa từng có một Bí thư Khu ủy toàn tâm toàn ý suy nghĩ vì quần chúng như anh, quần chúng cán bộ ở khu ở trấn đều đang nói, anh là Bí thư khu ủy tốt nhất từ xưa đến nay của Giáp Sơn chúng ta

Lưu Vĩ Hồng liền phất tay, nói:

- Tôi mới đến mấy tháng chứ? Khen ngợi như vậy, không dám nhận

Tiêu Du Tình liền bĩu môi, nói:

- Đàn ông các người, chính là thích giả bộ, rõ ràng trong đầu vui như hoa nở, miệng còn muốn giả vờ giả vịt...

Đám người Lưu Vĩ Hồng lập tức trừng mắt cứng lưỡi.

Xem lời này làm ra vẻ thế nào!

Hoàn toàn không giống với tuổi của Tiêu Du Tình, giống như nó thật sự hiểu biết rất nhiều, đối với đàn ông rất là hiểu biết

- Thế nào, chẳng lẽ em nói không đúng sao? Người ta khen anh, trong lòng anh không vui sao?

Lời này cũng là có lý, Lưu Vĩ Hồng đành phải gật đầu, nói:

- Vui. Người ta khen anh, anh đương nhiên vui. Ôi, em đi lấy áo qua cho anh, hẳn là khô rồi

Tiêu Du Tình bĩu môi, vẫn là đi qua đó lấy áo qua cho Lưu Vĩ Hồng, đưa đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng:

- Nè, cho anh!

Lưu Vĩ Hồng không nhận, nói:

- Em và tiểu Trương qua bên đó, thay áo của anh, cởi áo ướt trên người xuống, phơi khô rồi mặc lên, để tránh bị cảm. Bị cảm sốt càng khó trị

Kỳ thật cái gì là cảm sốt cái gì là cảm lạnh, Lưu Nhị Ca cũng thật không rõ, nghĩ đến thời tiết nóng bức tại đây, nếu là bị cảm, hẳn là cảm sốt chăng?

Tiêu Du Tình khuôn mặt nhỏ nhắn hơi hơi đỏ lên, nhưng cũng cũng không phản đối, vẫy tay với tiểu Trương, hai cô hi hi ha ha đến nơi bí mật

- Thầy Lưu, em họ của thầy thật đáng yêu

Nhìn bóng dáng hai người, Tô Mộc tự đáy lòng khen một câu.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu, hỏi:

- Tô Mộc, trong khoảng thời gian này, cậu đi theo nhân viên nghiên cứu khoa học nhà máy thức ăn gia súc thực tập, học được kiến thức về cách nghiên cứu thức ăn gia súc chưa?

Nhà máy thức ăn gia súc đang trang bị điều chỉnh thử dây chuyền sản xuất, nhân viên các bộ phận lần lượt vào chỗ, giáo sư Lý của viện Khoa học Nông nghiệp tỉnh đích thân dẫn theo một tổ nghiên cứu khoa học đến khu Giáp Sơn, căn cứ tình huống thực tế Giáp Sơn, thiết kế cách khai phá thức ăn gia súc. Chủ yếu là vì có thể lấy hạn độ lớn nhất mà lợi dụng nguyên vật liệu Giáp Sơn. Lưu Vĩ Hồng liền an bài Tô Mộc đi theo giáo sư Lý thực tập, để nắm giữ tri thức phối thức ăn gia súc nhất định, sau này có thể hình thành lực lượng nghiên cứu khoa học của chính mình

Nhà xưởng gia công nhất định phải tạo dựng bộ phận nghiên cứu khai phá của bản thân, nhà xưởng mới có thể có sức cạnh tranh trung tâm lâu dài. Điểm này, Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, bằng không sớm muộn sẽ lưu lạc thành nhà xưởng gia công thuần túy. Như thế sản phẩm sản xuất ra, cộng thêm giá trị rất thấp, sức cạnh tranh càng là không thể nói tới. Nhà xưởng muốn làm lớn mạnh, không nghi ngờ là người si nói mộng.

Tô Mộc tuổi trẻ, căn bản cũng không tệ, người lại thông minh hiếu học, Lưu Vĩ Hồng liền ký thác kỳ vọng cao đối với y. Hắn hiểu giáo sư Lý của viện Khoa học Nông nghiệp, thầy đồ là phần tử trí thức thật sự, dạy không biết mệt, chưa bao giờ che giấu cái tốt, chỉ cần Tô Mộc chịu học, thầy đồ nhất định sẽ dốc túi mà dạy

Đời trước, giáo sư Lý là một trong những phần tử trí thức mà phó nghiên cứu viên Lưu kính nể nhất

- Tạm thời còn đang học, giáo sư Lý đã dạy tôi không ít điều

- Ừ, phải nhanh một chút nắm giữ kỹ thuật phối thức ăn gia súc, chờ nhà xưởng chính thức bắt đầu vận tác, tôi cho cậu làm Trưởng phòng kỹ thuật

- Hả?

Tô Mộc giật mình kinh hãi.

Lưu Vĩ Hồng vỗ vỗ bờ vai của y, cổ vũ nói:

- Cậu làm được, tôi tin tưởng cậu!

Tô Mộc liền đỏ mặt, gật gật đầu.

Chỉ chốc lát, Tiêu Du Tình chạy tới, đã thay áo sơ mi của Lưu Vĩ Hồng, vừa lớn vừa dài, trực tiếp che tới phần mông, cô bé giơ tay kéo lấy vạt áo, xấu hổ kiều diễm, tựa như cành liễu đung đưa theo gió, vô cùng quyến rũ

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.