-Lãnh đạo Huyện cũng không phản đối.
Lưu Vĩ Hồng trả lời đơn giản.
Hùng Quang Vinh lại hơi sửng sốt:
-Không phản đối?
Thái độ này của lãnh đạo Huyện thật khiến người ta phải suy nghĩ, không phản đối là có ý gì?
Tiết Chí Dân hỏi dò:
-Bí thư Lưu, ý tứ của Huyện là bảo chúng ta tìm ngân hàng cho vay?
Mã Cát Xương cũng nhìn Lưu Vĩ Hồng vẻ quan tâm.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
-Chắc như vậy đấy.
Tiết Chí Dân hơi cao giọng, nói:
-Như vậy chẳng phải như không sao? Khu Giáp Sơn chúng ta như thế này, có ngân hàng nào đồng ý cho vay chứ? Đừng nói đến việc cho vay làm đường nữa, đến lúc đó chúng ta lấy gì mà trả đây?
Cũng không trách được Tiết Chí Dân, gã cũng không phải là người được tái sinh, không có được tầm nhìn xa như Lưu Vĩ Hồng, chỉ biết chắc chắn Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới có thể kiếm được tiền. Hơn nữa, tiền lãi từ Nhà máy thức ăn gia súc và Nhà máy cơ giới trước tiên nên dùng để thay đổi một số đãi ngộ của cán bộ, bất kể là đãi ngộ trong công việc hay đãi ngộ về mặt phúc lợi. Những cán bộ ở Giáp Sơn đều thuộc hàng cấp dưới ở Huyện, khi lên Huyện họp còn không dám lên tiếng, vậy thì lấy tiền ở đâu để đi trả khoản vay? Hai nhà xưởng này thuộc về sản nghiệp của Khu, tiền kiếm được, đều dùng để chi tiêu trong Khu.
Trong suy nghĩ của Tiết Chí Dân,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050233/chuong-254.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.