Chương trước
Chương sau
Buổi tối ở Giáp Sơn rất tĩnh mịch, Lưu Vĩ Hồng đã học được việc đánh bài.

Đời trước, Lưu Vĩ Hồng không có sở thích này, bất kể bài tú lơ khơ hay mạt chược, hắn đều chơi rất kém. Lúc học Đại học, những người bạn cùng phòng trong KTX, dù thiếu một chân, nhưng Lưu Vĩ Hồng ngồi đó, họ cũng xem như không thấy, đi tìm người ở những phòng khác đến chơi. Nếu thật sự không tìm được người nào trong KTX nữa mới miễn cưỡng cho Lưu Vĩ Hồng cùng tham gia, còn phải oẳn tù tì xem ai không may mắn mới ghép cùng đội chơi với Lưu Vĩ Hồng.

Trình độ như vậy, cũng khó trách được Bí thư Lưu chẳng hứng thú gì với chuyện đánh bài.

Nhưng sau khi đến Khu Giáp Sơn, Lưu Vĩ Hồng không học đánh bài thì thực sự không được. Hoạt động giải trí buổi tối ở Khu Giáp Sơn thật sự nghèo nàn đến đáng thương, Lưu Vĩ Hồng hết giờ làm liền nằm dài trên giường đọc sách, đọc chán rồi liền không biết làm gì nữa.

Tất cả các cán bộ khác đều đang đánh bài.

Nhất là Hạ Hàn, vừa tối đến, liền hô hét các anh em "mở sòng". Đương nhiên, tiền đặt cược rất nhỏ, chẳng qua cũng chỉ chơi cho vui, tăng thêm một chút hứng thú.

Lần trước sau khi Lưu Vĩ Hồng đề nghị với Hạ Hàn, Hạ Hàn kiếm được năm ngàn tệ, giao cho Đường Thu Diệp, nói là đầu tư chung. Đường Thu Diệp cũng rất thoải mái, cho gã một cổ phần, sau đó chia lợi nhuận cho gã theo từng tháng, cũng được ba bốn trăm gì đó. Đường Thu Diệp rất thật thà, không hề "ăn chặn" "tiền lãi" của Hạ Hàn. Cửa hiệu mới sau khi mở cửa, việc kinh doanh vẫn phát đạt như trước, mỗi tháng cũng kiếm được ba bốn ngàn tệ.

Hạ Hàn là anh em của Lưu Vĩ Hồng, điều này thì Đường Thu Diệp biết.

Như vậy cũng đã quá tốt rồi, bằng với hơn hai tháng tiền lương của Hạ Hàn.

Cuộc sống của gia đình Hạ Hàn dần được ổn định, thỉnh thoảng lại mời các anh em uống rượu. Chỉ trong mấy tháng đã tạo nên một "quyền uy vô thế" ở Khu Giáp Sơn, mọi người đều nói Đồn trưởng Hạ là bạn chí cốt tâm giao.

Lưu Vĩ Hồng rơi vào đường cùng, đành gia nhập "Đội quân đánh bài".

Thông thường sẽ đánh ở nhà Hùng Quang Vinh.

Trương Diệu Nga lên Huyện rồi, Hùng Quang Vinh cũng trở thành một "lưu manh" nên rất hoan nghênh mọi người đến nhà lão đánh bài.

Ai không sợ cô đơn chứ?

Nhưng hôm nay thứ Bảy, Trương Diệu Nga về nhà, mọi người vẫn đến nhà lão đánh bài. Mặc dù nói tuyệt đối đừng làm phiền những người vừa kết hôn, nhưng bây giờ còn sớm, Chủ tịch Hùng cho dù nóng lòng vô cùng, cũng không thể không kiềm chế bản thân, ngồi một bên rót trà rót nước hầu hạ mọi người.

Có Trương Diệu Nga ở đây, lão Hùng không có chân trong ván bài nữa.

Mọi người chơi tú lơ khơ, còn gọi là "máy kéo".

Lưu Vĩ Hồng và Trương Diệu Nga một đội, Phó Bí thư Tiết Chí Dân và Phó Chủ tịch khu Mã Cát Xương một đội.

Từ khi phân công Tiết Chí Dân quản lý mảng Công nghiệp, Tiết Chí Dân dường như đổi thành một con người mới, chăm chỉ làm việc. Mã Cát Xương mở rộng diện tích trồng bông và diện tích nuôi heo, cũng đã đóng góp rất nhiều. Hai người này nghiễm nhiên đã là thân tín của Bí thư Lưu. Lại thêm Hùng Quang Vinh, hoài bão của Lưu Vĩ Hồng ở Khu Giáp Sơn đã bắt đầu thành hình.

Một bộ máy khu Giáp Sơn lấy Bí thư Lưu làm trung tâm đang vận hành với tốc độ cao.

Trương Diệu Nga là người không chịu yên miệng, vừa đánh bài vừa nói chuyện phiếm.

-Bí thư Tiết, tôi thấy nhà xưởng tiến triển rất nhanh, việc kiến thiết nhà xưởng chắc sắp xong rồi nhỉ?

Trương Diệu Nga mặc dù đi làm trên Huyện nhưng mỗi thứ Bảy đều về khu Giáp Sơn, vợ chồng đoàn tụ. Thỉnh thoảng Hùng Quang Vinh cũng lên Huyện, lủi vào phòng riêng của Trương Diệu Nga ở KTX, hưởng thụ hạnh phúc gia đình.

Mỗi lần Trương Diệu Nga về nhà thì thấy tiến độ nhà xưởng mỗi khác, hai nhà xưởng đã bắt đầu thành hình.

Tiết Chí Dân cười nói:

-Đúng vậy, sắp rồi, còn khoảng mười ngày nữa là sẽ lợp mái rồi.

-Ha ha, hiệu suất cũng nhanh thật.

Trương Diệu Nga ngạc nhiên cảm thán một câu, trước kia cô là người phụ trách Đảng - Chính quyền khu Giáp Sơn, đối với hiệu suất làm việc của cán bộ khu Giáp Sơn, có thể nói cô nắm rõ như lòng bàn tay, từ lúc nào lại có hiệu suất làm việc nhanh như vậy? Nếu như trước đây, có lẽ ngay cả nền hai cái nhà xưởng đó còn chưa làm xong, làm xong đến lợp mái, ít nhất cũng là chuyện của cuối năm.

Tiết Chí Dân cười đáp:

-Ha ha, đều là công lao của Bí thư Lưu, anh ta thúc giục rất gấp, chúng tôi cũng không dám trễ nải.

Lời nói này của Tiết Chí Dân không phải nịnh hót mà nói đúng thực tế. Hầu như mỗi ngày Lưu Vĩ Hồng đều nắm tình hình tiến độ công trình, hơn nữa không phải ngồi trong văn phòng nghe báo cáo mà là đi ra công trường để tìm hiểu. Thái độ của cấp trên như vậy, những người cấp dưới đương nhiên không ai dám trễ nải. Hai nhà xưởng được xây dựng với tốc độ trước nay chưa từng có đã đứng sừng sững ở khu Giáp Sơn.

Trương Diệu Nga liếc mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng một cái.

Người thanh niên này thật có bản lĩnh, vừa mới đến Giáp Sơn được mấy tháng, nghiễm nhiên đã trở thành lãnh đạo số một, những người cấp dưới, bất luận cán bộ hay quần chúng, đều nhất loạt phục tùng, khen ngợi.

Như vậy còn được, nghe nói Lưu Vĩ Hồng còn cho Mễ Khắc Lương một vố, khiến Mễ Khắc Lương xây xẩm mặt mày.

Tình hình hội nghị bàn công việc các Bí thư cũng không thể bảo mật nổi. Mễ Khắc Lương ngang nhiên dồn Lưu Vĩ Hồng vào góc tường, muốn lấy lòng thương nhân Hongkong, kết quả lại gậy ông đập lưng ông. Việc này bây giờ đã truyền khắp mọi ngõ ngách trong Huyện, người ngạo mạn một đời như Phó bí thư Mễ, đành chịu làm trò cười cho người khác.

Trương Diệu Nga nghe xong, cảm thấy rất hả giận.

Cô chỉ cần tưởng tượng đến cái đầu hói của Mễ Khắc Lương, cái mặt phì nộn, đặc biệt là ánh mắt mê đắm kia, liền cảm thấy ghê tởm vô cùng. Trương Diệu Nga tự cho mình cũng không phải cành vàng lá ngọc gì, cũng không phải đầu óc phong kiến, nhưng loại đàn ông như Mễ Khắc Lương, nếu không phải mang cái danh Phó bí thư Huyện trên người thì Trương Diệu Nga không thèm nhìn đến gã.

Có gì hay ho chứ!

Nghĩ tới mình suýt chút nữa đã giao dịch với loại đàn ông ghê tởm như Mễ Khắc Lương, Trương Diệu Nga còn cảm thấy sởn gai ốc.

Lưu Vĩ Hồng rất giỏi, trông có vẻ rất bình thường, chỉ trong cuộc nói chuyện cũng khiến Mễ Khắc Lương phải chịu nhục.

Rất đáng!

-Bí thư Lưu, nghe nói Mễ Khắc Lương đang nhắm tới thương nhân Hongkong? Muốn đưa thương nhân Hongkong đến quê hương gã, có phải có chuyện như vậy không?

Trương Diệu Nga cười hì hì hỏi.

Thật ra cô đương nhiên biết có chuyện như vậy, bây giờ hỏi như vậy, chẳng qua không ngăn được sự hưng phấn trong lòng. Ngoài ra, cũng khó tránh khỏi tính "bà tám" của phụ nữ.

Một chuyện "kích thích" như vậy, không nói ra cho mọi người cùng nghe, vậy thật đáng tiếc.

Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:

-Đúng là có chuyện như vậy, Phó Bí thư Mễ lo tình hình giao thông ở Khu Giáp Sơn chúng ta lạc hậu, không giữ nổi thương nhân Hongkong, đó cũng là vì lo nghĩ cho nền kinh tế Huyện nhà, dù là Giáp Sơn hay Thượng Bình, chỉ cần có thể giữ thương nhân Hongkong lại, đều là thắng lợi.

Trương Diệu Nga liên tục bĩu môi, khinh thường nói:

- Thôi đi, Bí thư Lưu, cũng do cậu là người chí công vô tư. Loại tiểu nhân như Mễ Khắc Lương, không có giác ngộ cao như vậy đâu. Ông ta chỉ muốn đục khoét, không làm mà hưởng.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười không nói gì.

Những lời như vậy, đối với hắn rất khó nói, Trương Diệu Nga nói ra, đương nhiên không sao. Trương Diệu Nga chỉ là một cán bộ bình thường ở Văn Phòng Huyện ủy, là một nữ cán bộ, cũng không phải Bí thư Khu ủy Giáp Sơn, cho dù những lời này lọt vào tai Mễ Khắc Lương cũng không sao, nhưng cứ giấu mãi trong lòng mình, lại rất khó chịu.

Tiết Chí Dân và Mã Cát Xương lập tức thấy hứng thú. Bọn họ thân ở nơi hẻo lánh, những "tin tức" ở Hội nghị Huyện ủy tạm thời còn chưa nghe được, không ngờ còn có những tin tức như vậy.

-Ha ha, Chủ nhiệm Trương, tin tức này rất hay đấy, nói rõ hơn cho chúng tôi biết đi, để chúng tôi mở mang tầm mắt…

Mã Cát Xương cười ha hả nói.

Tuổi của lão còn lớn hơn cả Hùng Quang Vinh, so với Trương Diệu Nga thì lớn hơn mười mấy tuổi, đương nhiên không thể như Lưu Vĩ Hồng, lúc nào cũng gọi Trương Diệu Nga là "chị dâu". Gọi thẳng tên ra cũng đã không lễ phép rồi, dù sao người ta cũng là phu nhân của Chủ tịch Khu, vì vậy nên vẫn cứ dùng chức vụ cũ của Trương Diệu Nga để gọi.

Trương Diệu Nga liền cười hì hì, vừa chia bài vừa bắt đầu "phát thanh tin tức", lời nói sống động như lúc đó cô có mặt ở đó vậy, ngay cả phong cách nói chuyện của Mễ Khắc Lương cũng bắt chước giống hệt.

Ngay cả Hùng Quang Vinh cũng lần đầu tiên được nghe, không khỏi cảm thấy kinh ngạc:

-Còn có chuyện như vậy nữa sao? Mễ Khắc Lương thật vô liêm sỉ quá đi?

Từ khi biết Mễ Khắc Lương có chủ ý với vợ mình, Hùng Quang Vinh liền hoàn toàn phản cảm với Mễ Khắc Lương, còn về chuyện kính trọng thì không cần phải nhắc đến nữa. Nếu có cơ hội, Hùng Quang Vinh không ngại ngần gì tát một cái vào bộ mặt phì nộn của Mễ Khắc Lương.

Trương Diệu Nga lại bĩu môi, nói:

-Anh mới không biết gã vô liêm sỉ tới mức nào. Toàn bộ huyện Lâm Khánh, ai không biết gã là một tên đê tiện? Những chuyện như vậy, cũng chỉ gã mới có thể làm được, nhưng, Bí thư Lưu, ha ha…Cậu cũng độc thật đấy, như vậy còn đau hơn cả đánh fax hai bạt tai.

Bí thư Lưu liền làm ra vẻ vô tội, nói:

-Chị dâu, chị nói vậy là oan uổng cho tôi, tôi cũng không thể nói, thương nhân Hongkong đã nói với tôi rồi, ông không cần phí sức nữa được chứ? Như vậy chẳng phải không tôn trọng lãnh đạo sao? Tôi cũng rất khó làm đấy!

Một câu nói đã khiến mọi người cười nghiêng ngả, đến nỗi buông luôn bộ bài tú lư khơ.

-Đúng vậy đúng vậy, Bí thư Lưu của chúng ta nói rất đúng, gã là lãnh đạo cấp trên, chúng ta nên tôn trọng gã phải không?

Hùng Quanh Vinh liền pha trò.

Lưu Vĩ Hồng im im lặng lặng nhưng lại đánh Mễ Khắc Lương một vố đau, Hùng Quang Vinh cũng thấy được hả giận!

-Bí thư, chuyện cho vay làm đường, cuối cùng lãnh đạo Huyện đáp ứng thế nào?

Cười xong một trận, Hùng Quang Vinh lại nhớ đến công việc, quan tâm hỏi. Từ những công việc do Lưu Vĩ Hồng đảm đương lần lượt được triển khai ở khu Giáp Sơn, Hùng Quang Vinh ý thức được rõ ràng, một cơ hội lớn đang bày ra trước mắt y. Chỉ cần đi theo người lãnh đạo trẻ tuổi này, tiền đồ của y sẽ xán lạn.

Hùng Quang Vinh cũng chỉ mới ba sáu, ba bảy tuổi, con đường làm quan còn rất thênh thang. Text được lấy tại Truyện FULL

Chỉ cần theo đúng "ông chủ", nói không chừng sau này, có lẽ sẽ mò được tới cái ghế Phó chủ tịch Huyện thậm chí Phó bí thư Huyện ủy..v..v..Còn những chức quan lớn hơn, Hùng Quang Vinh còn chưa dám nghĩ đến.

Huyện Lâm Khánh bế tắc như vậy, nhiều năm như vậy rồi, còn chưa xuất hiện một chức vị lãnh đạo nào lớn hết, Bí thư Huyện ủy đã lớn nhất rồi. Hùng Quang Vinh là người thực tế, cũng không cảm thấy mình có thể may mắn hơn, lẽ nào suốt đời này chỉ làm Bí thư địa ủy thôi sao?

Như vậy phải biết tích góp công đức!

Nhưng làm lãnh đạo ở Huyện thì vẫn rất có khả năng.

Lưu Vĩ Hồng chính là quý nhân trong đời y.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.