- Ha ha, Bí thư Lưu quá khen, con người của tôi ấy à, bản lĩnh khác thì không có, duy chỉ thích kết giao bằng hữu. Nhận được sự ưu ái của Chủ tịch Vân, đó là vinh hạnh của Cảnh Lân tôi, ha ha ha...
Lân mập là tay lão luyện trong kinh doanh, tuy rằng Lưu Vĩ Hồng tuổi còn trẻ, nhưng cũng không vì thế mà lộ ra chút khinh thường, giữa lời ăn tiếng nói, cẩn thận, đắn đo vô cùng.
Vũ Thường nói cho Lưu Vĩ Hồng nghe đại khái chút thông tin về Cảnh Lân, ở Hongkong kinh doanh một công ty mậu dịch quy mô bậc trung, trong đó có làm đại lý cho sản phẩm làm từ sữa. Sau khi Đại lục cải cách mở cửa, Cảnh Lân quan sát một thời gian, mất vài năm mới bắt đầu tiến hành thăm dò đầu tư vào thị trường nội địa. Text được lấy tại Truyện FULL
Vừa ló đầu ra đã bị các mối quan hệ vô cùng phức tạp ở nội địa làm cho đầu óc choáng váng, thường thì một hạng mục đầu tư không mất mấy tháng cũng mất nửa năm thời gian, đè đến mức chạy không nỗi. Sau thông qua người khác giới thiệu, gia nhập được vào đường dây của công ty Hoành Du, lúc này các mối quan hệ mới tạm yên ổn, dần dần đứng vững trên đất Giang Khẩu. Nói đúng ra, ông ta chính là khách hàng ruột của công ty Hoành Du. Lưu Vĩ Hồng nói muốn tìm một đối tác đầu tư vào khu Giáp Sơn kinh doanh sản phẩm làm từ sữa, Vũ Thường liền nghĩ tới ông ta.
- Bí thư Lưu, nghe Chủ tịch Vân nói, anhtính phát triển thị trường nội địa, kinh doanh sản phẩm làm từ sữa, không biết có chuyện như vậy hay không?
Hai bên nói chuyện có chút khách khí, Lân mập bắt đầu đi vào vấn đề chính, cười ha hả hỏi han. Người này trên mặt đầy thịt, bất kể là thời điểm nào, hai mắt đều híp lại, môi vểnh lên, nhìn qua thì luôn cười tủm tỉm, đôi mắt nhỏ đến nổi chỉ thấy một kẽ hở.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu:
- Quả là như vậy, không biết Chủ tịch Cảnh có hứng thú hay không, đến nội địa thăm dò một chuyến.
- Có, đương nhiên là có. Tôi là dân làm ăn, chỉ cần có tiền để kiếm thì đừng nói là nội địa, cho dù là châu Phi nơi có bộ lạc mọi rợ ăn thịt người, tôi cũng sẽ đi, ha ha...
Cảnh Lân vẫn cười ha hả nói, dường như đối với hạng mục đề xuất hợp tác của Lưu Vĩ Hồng thấy rất hứng thú.
Lưu Vĩ Hồng biết, đây là cách nói chuyện như một phương thức xã giao của giới thương nhân mà thôi, bình thường mà nói, người thương nhân khôn khéo sẽ không dễ dàng để lộ suy nghĩ của chính mình. Giống như Cảnh Lân từng nói, mấu chốt chính là phải có tiền để kiếm. Không có tiền kiếm, anh có phóng đại lên nói cũng vô ích, ông ta tuyệt đối sẽ không móc tiền ra bỏ lung tung.
- Chủ tịch Cảnh thật là hài hước. Chủ tịch Cảnh, hạng mục lần trước của ông đã khởi công rồi chứ?
Vân Vũ Thường đứng một bên cười ha ha hỏi han.
- À, đúng vậy, đã khởi công rồi. Ây, đều là nhờ vào Chủ tịch Vân hỗ trợ cả, nếu không cái hạng mục này không biết phải kéo dài tới ngày tháng năm nào đây. Chủ tịch Vân cũng thật có năng lực.
Cảnh Lân lúc nào cũng không quên nịnh bợ người khác. Phỏng chừng lời lẽ nịnh bợ kiểu vuốt mông ngựa này đã trở thành một phần sinh mạng của Lân mập.
- Lưu tiên sinh, xin hỏi có thể cơ bản giới thiệu đôi chút về chỗ bên ngài hay không?
Lúc này, cô thư ký Quách Mộng Tuyết xinh đẹp của Lân mập mới hỏi. Cô thư ký này nhìn qua thì khá xinh đẹp, thuộc dạng sắc nước hương trời chuyên làm kiểng trưng bày mà thôi. Ngoại trừ buổi tối phục vụ cho ông chủ một cách tuyệt vời ra, ban ngày cơ bản là không làm được tích sự gì. Không ngờ vừa mở miệng, cũng rất có nề nếp, thần thái nghiễm nhiên. Hơn nữa cách xưng hô của cô cũng là "Lưu tiên sinh", không phải "Bí thư Lưu." Có thể thấy được một điều, đó là hoàn toàn cho rằng đang bàn chuyện kinh doanh.
Vĩ Hồng thích cách nói chuyện này. Mặc kệ nói như thế nào, hắn cũng là người tái sinh từ thế kỷ hai mươi mốt, kiến thức về thị trường kinh doanh thâm hậu. Khi thực sự dựa vào các mối quan hệ để "Bãi bình" mọi vấn đề, ngược lại cảm thấy có chút không quen.
- Được chứ, Quách tiểu thư. Tôi trước tiên xin giới thiệu một chút về tình hình khu Giáp Sơn....
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười, đem tình hình khu Giáp Sơn giới thiệu cơ bản.
Lân mập và Quách Mộng Tuyết bốn mắt trừng nhau, hơi choáng.
Gốc rễ chính là ở chỗ đây chỉ là một khu nghèo khó thôi, một địa phương như vậy, có thể có giá trị đầu tư sao?
Vũ Thường sao lại có thể giới thiệu khách hàng như vậy?
- Lưu tiên sinh, xin lượng thứ cho tôi nói thẳng, tôi không cảm thấy khu Giáp Sơn có giá trị đầu tư.
Hơi đắn đo, Quách Mộng Tuyết mới nói, trên khuôn mặt xinh đẹp ấy vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, không có chút tươi cười. Về phần Lân mập, trên mặt vẫn lộ vẻ tươi cười, tuy nhiên bất kỳ ai cũng nhìn ra được, ông ta tươi cười chỉ có tính lễ tiết xã giao, có thể thấy được đối với Lưu Vĩ Hồng và khu Giáp Sơn, căn bản không có chút hứng thú nào.
Quả thật là khó mà làm cho người ta có hứng khởi.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Vậy thì phải xem Chủ tịch Cảnh cùng Quách tiểu thư nhìn vấn đề này từ góc độ nào. Cảm nhận của tôi thì điều kiện của khu Giáp Sơn không tồi.
- Thật không?
Quách Mộng Tuyết liền cười, dường như cảm thấy Lưu Vĩ Hồng thực rất thú vị, chết cũng cần sĩ diện. Một chút cũng không muốn nghe Lưu Vĩ Hồng lại bắt đầu "Nói hươu nói vượn".
- Chủ tịch Cảnh, Quách tiểu thư, hai vị biết vì sao tôi chọn khu Giáp Sơn làm nơi khai thác sản phẩm làm từ sữa không?
Lưu Vĩ Hồng một chút cũng không thèm để ý đến sự khinh miệt của hai người này, tự hỏi tự trả lời.
- Vì sao?
Quách Mộng Tuyết thuận miệng hỏi một câu, cũng chỉ xuất phát từ sự lễ phép.
- Thứ nhất, chính là điều kiện địa lý của khu Giáp Sơn không tệ. Khu Giáp Sơn thuộc địa hình đồi núi, nhiều núi đồi. Độ cao so với mặt biển khá cao, không thiếu ánh sáng mặt trời, rời xa nền công nghiệp hiện đại văn minh, không ô nhiễm. Rất thích hợp gieo trồng cỏ nuôi súc vật, là điều kiện tiên quyết để phát triển chăn nuôi bò sữa. Thứ hai, khu Giáp Sơn có bảy mươi chín ngàn nhân khẩu, hơn 95% nhân khẩu làm nông nghiệp, sức lao động sung túc, cũng khá rẻ, có thể tổ chức thuê mướn hữu hiệu, tiến hành chăn nuôi bò sữa. Thứ ba, vì tạo điều kiện xúc tiến địa khu nghèo khó phát triển kinh tế, chính phủ sẽ có chính sách ưu đãi nhất định, thí dụ như giảm miễn thuế thu nhập, cung cấp nhiều điều kiện tiện lợi, Ủy ban nhân dân khu bên này sẽ toàn lực ứng phó, làm tốt công tác hậu cần, trợ giúp nhà đầu tư. Có ba điểm này, nguồn sữa sẽ không thành vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng phân tích rõ ràng tình hình cơ bản cho họ nghe.
Lân mập và Quách Mộng Tuyết liếc nhau, trên mặt vẻ khinh miệt giờ không thấy nữa, thay vào là kinh ngạc. Quách Mộng Tuyết nói:
- Lưu tiên sinh, nơi thích hợp chăn nuôi bò sữa, không chỉ có khu Giáp Sơn.
Xem ra cô thư ký xinh đẹp này, không chỉ có nhiệm vụ đơn giản là phục vụ ông chủ không thôi, mà được Lân mập phân công, phối hợp cũng rất ăn ý. Do cô ta ra mặt "Làm ác nhân". Dù sao cô ta là cấp dưới, lại là phụ nữ, làm "Ác nhân" không dễ khiến cho người khác phản cảm. Lân mập nếu mình trần ra trận làm ác nhân, sẽ không có đường lui.
Đúng là hình thức hợp tác không tồi.
- Ha hả, Quách tiểu thư an tâm, chớ nóng nảy. Kế theo chúng ta cùng bàn, bức tranh toàn cảnh về hiện trạng của ngành sản xuất sản phẩm làm từ sữa. Hiện tại toàn tỉnh Sở Nam, thậm chí cả đại lục, không có một sản phẩm trong nước nào được làm từ sữa có thương hiệu cho ra hồn, tiềm lực thị trường thì rất lớn. Rất nhiều công ty sản xuất sản phẩm từ sữa của quốc nội đều vẫn đang bị vây ở giai đoạn khởi bước.
Chủ tịch Cảnh, Quách tiểu thư đều là nhân sĩ tinh anh chốn thương trường, hẳn là biết rất rõ, trước mắt tiến vào ngành sản xuất sản phẩm từ sữa là thời kì tốt nhất. Đối thủ cạnh tranh không mạnh, chỉ cần thời gian chúng ta tiến vào sớm, công đoạn sau như quản lý và quảng cáo tuyên truyền sẽ có thể nhanh chóng theo sau, tiềm lực phát triển rất lớn. Có lẽ không đến hai ba năm, có thể tạo ra một thương hiệu quốc nội nổi tiếng về sản phẩm làm từ sữa. Tôi đối với điểm này, rất là tin tưởng.
Lưu Vĩ Điều khẽ cười nói, cười tự tin như nói.
Lân mập sắc mặt có biểu hiện, chủ động nói:
- Bí thư Lưu, tuy rằng các xí nghiệp bên ngành sản xuất sản phẩm từ sữa của quốc nội vừa mới khởi bước, nhưng các xí nghiệp sản xuất sản phẩm từ sữa của nước ngoài đã rất thành thục, về phương diện này sức cạnh tranh rất lớn.
Bản thân ông ta kinh doanh một thương hiệu sữa của nước ngoài, nói như vậy thì cũng có lý. Đến phiên Vĩ Hồng cười cười, nói:
- Chủ tịch Cảnh, sức hiệu triệu của chế phẩm làm từ sữa có thương hiệu của nước ngoài thể hiện chủ yếu tại chỗ thị trường đã quen biết. Dùng hiện trạng trước mắt của quốc nội để đánh giá, vài thương hiệu nổi tiếng này, dân chúng trong nước chỉ e là rất ít người biết đến. Lực hiệu triệu của thương hiệu nổi tiếng cơ bản là biểu hiện không được mấy phần. Không biết Chủ tịch Cảnh có tiêu thụ chế phẩm từ sữa của mình ở Giang Khẩu hay không. Nếu có, ông có thể phát hiện ra, sản phẩm làm từ sữa có thương hiệu nước ngoài giai đoạn hiện nay cũng không tiêu thụ được tốt lắm với thị trường ở quốc nội. Mấu chốt lớn nhất nằm ở chỗ giá cả sai biệt. Cùng một loại sữa, thương hiệu nước ngoài thì giá cả khá đắt. Trừ phí quảng cáo, còn có các chi phí khác phát sinh, phí vận chuyển cũng rất cao, hoàn toàn không cách nào kéo cho giá cả đồng nhất với sản phẩm từ sữa trong nước. Điểm này rất khó thay đổi. Giai đoạn hiện tại, người tiêu dùng giàu có trong nước dù sao cũng chiếm số ít, số người có thể tiêu thụ được sản phẩm từ sữa của nước ngoài không nhiều lắm. Cho dù là mười năm, thậm chí hai mươi năm sau, giá cả của sản phẩm từ sữa của nước ngoài cũng nhất định sẽ cao hơn nhiều so với sản phẩm từ sữa của quốc nội. Cho nên, về lâu về dài, kinh doanh sản phẩm từ sữa có thương hiệu nước ngoài tuyệt đối sẽ không triển vọng bằng kinh doanh thương hiệu của quốc nội.
Lưu Nhị Ca khẳng định nói, trong lòng không tự chủ nhớ tới các thế hệ sau ồn ào huyên náo chỉ bởi sự kiện liên quan đến một thương hiệu của sản phẩm từ sữa "Melamine amine"nổi tiếng nào đó. Cũng chính sau lần sự kiện đó, sản phẩm từ sữa của nước ngoài mới chính thức tiến vào thị trường quốc nội một cách quy mô, nhanh chóng chiếm lấy thị phần. Trước đó, sản phẩm từ sữa có thương hiệu quốc nội luôn nhất thống thiên hạ.
Tuy nhiên sự kiện kia bùng nổ cách hiện tại tới hơn mười năm lận. Không cần thiết phải lo xa như vậy. Hơn nữa, trải qua mười mấy năm biến chuyển, có lẽ cánh bướm Lưu Nhị Ca sẽ cất cánh quạt, cứ quạt mãi, quạt cho đến khi không còn bóng dáng của sự kiện này nữa. Cho là việc này vẫn sẽ phát sinh thì cũng là chuyện của mười mấy năm sau. Có mười mấy năm thời gian phát triển, thương hiệu của sản phẩm từ sữa của khu Giáp Sơn này không sợ không kiếm được tiền.
Cảnh Lân và Quách Mộng Tuyết liếc nhau, tất nhiên là đã bắt đầu động tâm.
Vũ Thường thì cười dài, nhìn Lưu Vĩ Hồng đang nói một cách chậm rãi, trong mắt lộ ra thần sắc tán dương. Anh chàng này, thật đúng là càng ngày càng cao tay, đến chính cô là một "Người ngoài cuộc" cũng bị hắn nói cho tim đập thình thịch.
Về phần Hạ Hàn, chỉ chuyên tâm chăm chú đến thức ăn và rượu, đều mặc cho Nhị Ca thao thao bất tuyệt mà bản thân không có chút hứng thú. Tính nết của gã là thế, làm cái khỉ gì, chỉ cần làm xong án là ok. Chuyện kiến thiết kinh tế, làm giàu cho quần chúng, với Đồn trưởng Hạ gã không liên quan. Tóm lại gã tin tưởng Nhị Ca, việc này khẳng định không làm khó được hắn.
- Bí thư Lưu, anh nói rất có đạo lý. Tuy nhiên chúng tôi vẫn có hai điểm băn khoăn.
Trầm ngâm trong khoảnh khắc, Lân mập khá nghiêm túc nói. Trên mặt lúc này nụ cười đã không thấy nữa, có vẻ nghiêm túc đến độ trước nay chưa từng có.
- Chủ tịch Cảnh, xin cứ nói.
Lưu Vĩ Hồng trong lòng vui vẻ, bộ dáng này thì chắc chắn đã động tâm rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]