Chương trước
Chương sau
Hội nghị tọa đàm được kết thúc trong một không khí rất kỳ lạ.

Hội nghị kết thúc cũng khá muộn, dường như ngoài dự liệu của những cán bộ lãnh đạo Huyện, ban đầu nghĩ không cần phải nhiều thời gian như vậy.

Trước đây cũng từng mở những Hội nghị như thế này, cơ bản đều là Đặng Trọng Hòa độc diễn, nhiều nhất thì Cao Như Bách nói thêm vài câu, những người khác tùy tiện góp thêm vài câu, coi như đã xong. Tiếp theo, Ủy ban nhân dân Huyện gửi công văn, mọi người chỉ việc chấp hành.

Bởi vì Bí thư Lưu còn phản đối rất dài dòng, nên khi Hội nghị kết thúc đã đến giờ ăn cơm. Đáng lẽ cán bộ lãnh đạo Huyện phải giữ mọi người ở lại Nhà khách ăn cơm, nhưng dường như Bí thư Chu và Chủ tịch Đặng không có ý định này. Sau khi tan họp liền vội vàng rời đi, mọi người cũng không thể ngồi lỳ ở đây chờ lãnh đạo huyện quay lại "mời cơm", liền cười cười nói nói, ai đi đường nấy.

Cũng có mấy cán bộ bình thường qua lại thân thiết thì ngồi lại Nhà khách dùng cơm. Ăn cơm xong nói không chừng còn thuê một phòng ở Nhà khách, đánh mấy ván bài mua vui nữa!

Nhất là những nhóm Bí thư Khu, hiếm khi được lên Huyện nên tất nhiên không thể vội vội vàng vàng quay về. Hội nghị ở Huyện thì không thể đến muộn được, còn việc bao giờ họ quay về Khu thì không ai quản được.

Những cán bộ khác trong Khu, chẳng lẽ còn dám giám sát lãnh đạo của mình đi đâu làm gì?

Lưu Vĩ Hồng lái xe thẳng đến Ủy ban Xây dựng Huyện. Hắn đã hẹn với Trương Diệu Nga khoảng sáu giờ tối gặp mặt ở đây để đón cô về Giáp Sơn. Ban đầu cũng không nghĩ buổi chiều còn có Hội nghị tọa đàm về xây dựng kinh tế, Lưu Vĩ Hồng vốn định ngồi nói chuyện với Chu Kiến Quốc, mời Trương Diệu Nga ăn bữa cơm. Bây giờ đã muộn rồi, lại thêm tối hôm qua cũng đã đến nhà Chu Kiến Quốc báo cáo công tác, nên đi thẳng đến Ủy ban Xây dựng.

Lưu Vĩ Hồng không phải một người thích lỡ hẹn.

Xe Jeep đã tới trước cổng Ủy ban Xây dựng, nhưng lại không thấy Trương Diệu Nga.

Lưu Vĩ Hồng cũng không lưu tâm, lúc này còn chưa có điện thoại di động, máy nhắn tin chỉ có thể nhắn số, không thực dụng, hơn nữa còn rất đắt. Lúc đó những người có thể sử dụng máy nhắn tin, thân phận cũng lớn như những người mấy năm sau có thể sử dụng máy di động, không phải cán bộ Nhà nước thì cũng là những người làm kinh doanh giàu có. Lưu Vĩ Hồng lại công tác ở Khu, không xứng để dùng máy nhắn tin, mà có cũng không dùng được bao nhiêu, vì "nằm ngoài vùng phủ sóng"!

Trương Diệu Nga đến muộn một chút là chuyện rất bình thường.

Lưu Vĩ Hồng liền đậu xe bên đường, đốt một điếu thuốc, tựa vào ghế ngồi, chậm rãi rít khói, cũng vừa thả lỏng một chút.

Khoảng mười phút sau, một chiếc Santana mới cứng dừng lại trước cổng Ủy ban Xây dựng, Trương Diệu Nga và một người phụ nữ khác bước ra, xách theo những túi lớn túi nhỏ, hai người đều cười lớn, dường như rất vui vẻ.

Lưu Vĩ Hồng liền xuống xe bước tới. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

-Ồ, Bí thư Lưu, cậu đã đến rồi sao? Ngại quá, chúng tôi đi mua quần áo, để cậu phải đợi lâu rồi!

Trương Diệu Nga nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng, vội vàng cười nói.

-Không sao, tôi cũng mới đến.

Lưu Vĩ Hồng cười nói. Liếc mắt nhìn những túi lỉnh kỉnh Trương Diệu Nga đang xách, dòng chữ "Thu Thủy Y Nhân" được in rõ ràng. Loại bao bì như vậy, Lưu Vĩ Hồng rất quen thuộc, chính là hắn thiết kế cho Đường Thu Diệp, đặc biệt được chế tác ở Đại Ninh, thiết kế chuyên cho cửa hàng này.

Lẽ nào Trương Diệu Nga chạy đến tận Hạo Dương để mua sắm?

-Đến đây, Bí thư Lưu, tôi giới thiệu một chút, vị này họ Mễ, Mễ Phượng Kiều, vợ của Chủ nhiệm Long thuộc Ủy ban xây dựng, cô ấy cũng đang công tác tại Ủy ban Xây dựng. Chị Mễ, đây là Bí thư Lưu, Lưu Vĩ Hồng, vừa mới nhậm chức Bí thư Khu ủy ở Giáp Sơn chúng tôi, hôm nay lên Huyện để họp.

Trương Diệu Nga vội vàng giới thiệu Lưu Vĩ Hồng với người phụ nữ vừa mới bước từ trên xe Santana xuống.

Hóa ra là vợ của Chủ nhiệm Long thuộc Ủy ban Xây dựng.

Mễ Phượng Kiều cũng khoảng ba mươi tuổi, cũng có thể ba mươi tư tuổi, đối với tuổi tác của phụ nữ, Lưu Vĩ Hồng cũng không đoán chính xác lắm. Mễ Phượng Kiều cũng bình thường, chiều cao cũng bình thường, ngoại trừ ăn mặc trang điểm xinh đẹp ra thì không còn gì đặc biệt. Trong thị trấn, họ Mễ cũng được coi là một dòng họ lớn. Chỉ nhìn từ bên ngoài, Mễ Phượng Kiều có lẽ nhỏ tuổi hơn Chủ nhiệm Long thuộc Ủy ban Xây dựng nhiều, nhưng không biết lúc đầu hai người tại sao lại lấy nhau.

Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng cũng không quái dị đến nỗi đi tìm hiểu nguyên nhân, liền mỉm cười giơ tay về phía Mễ Phượng Kiều,

-Chị Mễ, xin chào!

-À, hóa ra là Bí thư Lưu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.

Mễ Phượng Kiều rụt rè đưa tay ra bắt tay Lưu Vĩ Hồng, ngoài miệng thì nói "ngưỡng mộ đại danh đã lâu", nhưng vẻ mặt lại kênh kiệu, bộ dạng không khác biệt gì lắm với một người thành phố nhìn người nông thôn. Mà cũng không biết tâm tính tốt đẹp như vậy của cô được nuôi dưỡng như thế nào.

-Chị dâu, mọi chuyện xong hết rồi chứ?

Lưu Vĩ Hồng lễ phép nói chuyện với Mễ Phượng Kiều vài câu, rồi chuyển hướng hỏi Trương Diệu Nga.

Lưu Nhị Ca cũng không thích nói chuyện với loại phụ nữ tự cho mình tốt đẹp lắm, cũng không phải khinh thường, mà là "chịu không nổi". Tất cả những phụ nữ loại này, khi nói chuyện giọng điệu rất cao ngạo, bất kỳ lúc nào cũng cho mình là trung tâm, tự nhiên xem những người xung quanh là làm nền cho mình.

-A, thật ngại quá, đã để Bí thư Lưu đợi lâu, tôi cùng đi mua quần áo với chị Mễ, này, mua nhiều như vậy…

Trương Diệu Nga liền giơ một túi lớn lên cho Lưu Vĩ Hồng xem:

-Chúng tôi mới từ Hạo Dương về, còn chưa ăn cơm. Tôi mời, được chứ?

Trương Diệu Nga luôn muốn được lên Thị trấn làm việc, làm việc ở Khu Giáp Sơn, thật sự không có gì thích thú. Cô thật sự rất thích sống ở thành phố. Đáng tiếc mặc dù Hùng Quang Vinh là Chủ tịch Khu, lại là người sinh ra và lớn lên ở Giáp Sơn, nên về cơ bản vẫn luôn ờ Giáp Sơn làm việc. Chỉ có thời còn trẻ mới làm việc ở Huyện được vài năm, nên cũng không có mối quan hệ gì trên Huyện, chỉ có Chủ nhiệm Long trong Ủy ban Xây dựng mới được coi là bạn. Trương Diệu Nga đi cùng Mễ Phượng Kiều đi Hạo Dương mua quần áo, không nghi ngờ gì chính là muốn là "quan hệ xã hội". Không hỏi cũng biết, số tiền mua sắm hôm nay đều do Trương Diệu Nga trả. Bây giờ mời Trương Diệu Nga ăn cơm, chính là tiếp tục cuộc "quan hệ xã hội".

Có thể mời được Bí thư Khu ủy cùng đi, cũng xem như có mặt mũi.

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:

-Được, cũng đến giờ cơm rồi, hay là tôi mời hai người ăn cơm đi. Đến nhà khách Lâm Khánh?

-Sao lại như vậy được? Tôi và chị Mễ là bạn bè lâu năm, đương nhiên là tôi mời…Chị Mễ, chị thấy có phải nên đi Nhà khách Lâm Khánh ăn bữa cơm hay không?

Trương Diệu Nga cười nói, quay đầu hỏi ý kiến Mễ Phượng Kiều.

Mễ Phượng Kiều bĩu môi, nói:

-Thức ăn ở Nhà khách Lâm Khánh có gì ngon đâu? Chỉ được cái danh thôi. Tôi thấy, hay là đến Kim Phượng Hoàng đi, ở đó thức ăn cũng không tệ.

Trương Diệu Nga hôm nay hạ quyết tâm "bỏ nhiều máu", nhất định cũng phải chiều lòng Mễ Phượng Kiều, nên đương nhiên cũng không phản đối, liền mỉm cười nói:

-Được, chị Mễ nói ở đâu thì đi ở đó.

Mễ Phượng Kiều nghiêng đầu, có vẻ vừa lòng với "biểu hiện" của Trương Diệu Nga, nói:

-Hai người chờ tôi một lát, tôi gọi Long Hoa, để xem ông ấy đang ở đâu, bảo ông ấy cùng đến đây.

Trương Diệu Nga mừng rỡ, liền nói:

-Nếu Chủ nhiệm Long có thể cùng đi ăn cơm, vậy thì tốt quá!

Tên đầy đủ của Chủ nhiệm Ủy ban Xây dựng là "Long Hoa".

Lưu Vĩ Hồng thì sao cũng được. Nếu Trương Diệu Nga đã vui mừng như vậy thì mình cũng không làm phiền.

Mễ Phượng Kiều liền ném túi lớn túi nhỏ vào xe Santana, đôi giày da gõ lộc cộc lên nền xi măng, chạy vào Ủy ban Xây dựng gọi điện thoại.

Trương Diệu Nga đổi một bộ đồ áo khoác trắng, giày cao gót màu đen, đúng đó, cũng khá xinh đẹp, cười nói với Lưu Vĩ Hồng:

-Bí thư Lưu, hôm nay cuộc họp kết thúc cũng hơi muộn nhỉ?

-Ừ, buổi sáng là hội nghị tọa đàm xây dựng Đảng, buổi chiều là Hội nghị tọa đàm xây dựng nền kinh tế, hai hội nghị liền mạch nhau, nên thời gian cũng kéo dài hơn.

Trương Diệu Nga hơi giật mình, hỏi:

-Buổi chiều mở hội nghị tọa đàm xây dựng nền kinh tế?

Lưu Vĩ Hồng gật gật đầu, cũng hiểu vì sao Trương Diệu Nga kinh ngạc. Hội nghị tọa đàm xây dựng nền kinh tế lẽ ra phải mời Chủ tịch Khu tham dự. Nhưng Đặng Trọng Hòa lại không sắp xếp như vậy, nên cũng đành tùy theo ý y.

-Đúng vậy, vốn dĩ chỉ có Hội nghị tọa đàm xây dựng nền kinh tế, nhưng Chủ tịch Huyện tự nhiên lại nổi hứng, muốn thảo luận tiếp về vấn đề xây dựng kinh tế.

Lưu Vĩ Hồng giải thích.

-Ồ, thì ra là vậy.

Lưu Vĩ Hồng không muốn bàn bạc quá sâu về vấn đề này, liền hỏi:

-Chị dâu, hai người đi Hạo Dương sao?

-Đúng vậy, sao cậu biết được? Ài chà, Hạo Dương đã thay đổi nhiều lắm. Địa khu thì cũng giống như Huyện thôi, nhưng quần áo thì đẹp hơn Lâm Khánh nhiều…Cậu xem quần áo trên người tôi này, đẹp không?

Trương Diệu Nga quả nhiên là tâm tính phụ nữ, vừa nhắc đến chuyện mua sắm quần áo liền hưng phấn rồi, chuyện hội nghị tọa đàm xây dựng nền kinh tế đã bị ném lên chín tầng mây. Vừa nhắc tới quần áo của mình, lại bày ra bộ dạng vô cùng hấp dẫn với Lưu Vĩ Hồng, cười hỏi.

Lưu Vĩ Hồng cười gật đầu, chỉ nhìn lướt qua một chút.

Trương Diệu Nga là vợ Hùng Quang Vinh, nên phải chú ý một chút, nếu để người khác hiểu lầm thì thật phiền toái.

Trương Diệu Nga lại dường như không ý thức được điều này, chỉ muốn khoe quần áo mới của mình. Cô lại lấy một bộ quần áo khác từ trong túi ra, cười nói:

-Đây là quần áo của cửa hàng Thu Thủy Y Nhân, là cửa hàng thời trang lớn nhất ở Hạo Dương, nghe nói quần áo của họ đều nhập từ HongKong, có phong cách hơn quần áo trong nước sản xuất, mặc lên người thì vô cùng xinh đẹp…Kinh doanh ở đó thật tốt vô cùng, hai cửa hàng lúc nào cũng đông khách. Nghe nói, ông chủ ở đó còn định mở rộng kinh doanh, sắp mở ra thành bốn cửa hàng. Chậc chậc, số tiền kiếm được cũng nhiều quá rồi…

Trương Diệu Nga cảm thán, rồi lại thấp giọng nói:

-Hôm nay, tôi tiêu hết khoảng một ngàn tệ rồi…

Lưu Vĩ Hồng mỉm cười gật đầu.

Tuy Hùng Quang Vinh và Trương Diệu Nga đều là cán bộ, tiền lương cũng không thấp, nhưng một ngàn cũng bằng tiền lương hai ba tháng của họ, là một "khoản lớn". Xem ra Trương Diệu Nga vì muốn có công việc, cũng bỏ ra không ít.

Khoảng mười phút sau, Mễ Phượng Kiều lục đục chạy từ Ký túc xá Ủy ban Xây dựng ra, nói:

-Chúng ta đi trước đi, lát nữa bọn họ đến.

Trương Diệu Nga vội vàng hỏi:

-Chủ nhiệm Long đồng ý rồi?

Mễ Phượng Kiều gật gật đầu, đi đến chỗ chiếc xe Santana, nói với lái xe:

-Tiểu Hồ, cậu đến Nhà khách đón Chủ nhiệm Long, còn cả Bí thư Huyện Mễ cùng đến đây, đến Kim Phượng Hoàng ăn cơm.

Trương Diệu Nga chấn động:

-Bí thư Huyện Mễ cũng đến?

-Đúng vậy, đó là anh trai tôi, vừa lúc đang ở cùng Long Hoa, kêu anh ấy cùng đi luôn.

Mễ Phượng Kiều nói như tùy ý, lại tùy ý liếc nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt lại càng thận trọng hơn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.