-Được, Chủ tịch Đặng, nếu chúng ta muốn chỉnh đốn mỏ than quốc doanh và những mỏ than khác, nhưng lại không cho tư nhân đầu tư vào đó, vậy tiền sẽ lấy từ đâu? Tôi thấy chỉ có hai hướng suy nghĩ. Thứ nhất, xin viện trợ từ cấp trên. Thứ hai là sẽ mượn tiền. Tôi sẽ nói điểm thứ nhất trước. Địa Khu Hạo Dương của chúng ta đã được Tỉnh ủy xác định là nguồn tài nguyên cơ bản của toàn tỉnh, phía Trung ương và tỉnh chắc chắn sẽ có viện trợ. Còn viện trợ lớn hay nhỏ, còn tùy thuộc vào thái độ khi đi xin việc trợ của chúng ta như thế nào nữa. Nếu chúng ta nói thẳng ra, tiền sẽ nhiều một chút, phương án của ai có tính thực tế hơn, được cấp trên coi trọng thì người đó sẽ được ủng hộ nhiều hơn. Cho dù ở đâu, cũng sẽ có những thứ được coi trọng và những thứ bị xem nhẹ, được cấp trên ủng hộ cũng không chừng. Ha ha, đứa trẻ nào biết khóc thì sẽ được uống sữa, điều này chúng ta cũng nên nghĩ nhiều cách, khóc thêm vài câu…
Lưu Vĩ Hồng cười nói.
Sau màn "kịch liệt" vừa rồi, kỷ luật trong phòng hội nghị đã chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp hơn. Ai nấy đều chăm chú lắng nghe, bất luận những điều Lưu Vĩ Hồng đang nói có lý hay không, ít nhất cũng là những điều mới mẻ. Chỉ cần là những thứ mới mẻ, nghe một chút cũng không phải không có ích.
Nghe được câu "đứa trẻ biết khóc thì có được sữa uống", nhiều người bật cười.
Nếu người khác nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050145/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.