Hồ Ngạn Bác ngẫm nghĩ một chút, gật đầu nói:
- Nhị Ca, cái này có tính là dương đông kích tây không?
Lưu Vĩ Hồng biết Hồ Ngạn Bác đã hiểu rõ ý tứ của mình nên cười nói:
- Vây Ngụy cứu Triệu.
Hồ Ngạn Bác cũng cười.
Trình Sơn thì chẳng hiểu ra sao, Trình Huy thì sau khi ngẫm nghĩ một chút cũng lộ ra vẻ tươi cười.
Tiêu Du Tình bất mãn nói:
- Đừng có tung hỏa mù như vậy. Có chuyện gì thì nói thẳng ra không được sao? Muốn khoe khoang trí thông minh của các anh à?
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Tiểu Huy, em giải thích cho Tình Nhi hiểu đi.
Trình Huy cười ha hả, cũng không từ chối, cười nói:
- Em đoán ý của Nhị Ca là trước sẽ tạo nên một loại thanh thế. Mỏ than Đại Tân có thể nói trong quá khứ là một mỏ than nổi tiếng nhất. Nếu chẳng may tỉnh Sơn Nam không đồng ý thì phải có lý do. Bằng không thì phải từ trong tỉnh tìm một mỏ than đến chỗ của Nhị Ca để hợp tác khai thác. Dù sao, mặc kệ là mỏ than của ai cũng không quan trọng. Quan trọng là có người chịu đầu tư.
Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Không tồi nha, Tiểu Huy, không hổ danh làm ở văn phòng trung ương, ánh mắt rất biết nhìn sự việc.
Trình Huy liền khiêm tốn nói. Y vẫn rất khâm phục Lưu Nhị Ca này. Trước kia là khâm phục về "dũng lực". Từ sau bài văn kia ra đời thì đã khâm phục Lưu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050096/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.