- Nói đến phương pháp chính trị trong việc quản lý địa phương, Hồ Ngạn Bác so với Trình Sơn và Trình Huy thì hiểu hơn một chút. Còn về phần Tiêu Du Tình thì nửa điểm cũng không hiểu. Tuy nhiên, cô bé biết đây là chuyện đại sự nên liền ngoan ngoãn ăn uống, không xen mồm lung tung vào. Đối với sự "đãi ngộ" của ngày hôm nay thì cô đã hoàn toàn hài lòng. Tuổi của đám người Lưu Vĩ Hồng không lớn, nhưng dù sao cũng đều đã tham gia công tác, đối với Tiêu Du Tình thì cũng là người đã trưởng thành rồi. Những người trưởng thành mà chịu ngồi cùng một cô bé như cô thì đã quá nể mặt.
Trước kia, khi qua lại với đám người Hạ Vi Cường, đề tài nói chuyện chẳng khi n`ào là đứng đắn cả. Ngoại trừ việc tán gái thì bọn họ chẳng có cái gì để nói.
Lưu Vĩ Hồng chân mày hơi nhướng lên, gật đầu nói:
- Đúng vậy, việc kiến thiết nào có hiệu quả thì rất nhanh chóng có được nguồn tiền. Các nơi đều không để ý đến tình hình thực tế, cho nên không dự trù tài chính nhiều, trước cứ liều mạng đòi tiền rồi đề cập đến công trình sau. Cứ tiếp tục như thế này thì vấn đề nợ ba bên sẽ ngày càng lan rộng ra. Như vậy, ít nhất trong vòng hai năm, khoản nợ ba bên này sẽ trở thành một trở ngại cho việc xây dựng kinh tế. Anh nghĩ muốn tìm người đầu tư xây dựng nhà máy ở khu Giáp Sơn cũng khó.
- Thế không thể tìm nguồn đầu tư nước ngoài sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050094/chuong-187.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.