Tháng ba năm 1990.
Lưu Vĩ Hồng đảm nhiện chức Phó chánh văn phòng huyện ủy huyện Lâm Khánh cũng đã được gần ba tháng, cũng đã dần dần thích ứng được hoàn cảnh và từng bước thiết lập uy tín ở tổ Thư ký và tổ Công tác chính trị.
Một hôm, Lưu Vĩ Hồng cầm một quyển tạp chí Tiếng Kèn vào trong phòng của Chu Kiến Quốc.
Quyển tạp chí Tiếng Kèn này không phải là ấn bản mới nhất mà là quyển tạp chí phát hành vào tháng mười hai, trong đó có đăng bài báo liên quan đến công tác xây dựng cơ sở Đảng của Hạ Cạnh Cường.
Là một Phó chánh văn phòng, lấy quan điểm thế tục mà xem xét, thì Lưu Vĩ Hồng không liên quan đến điều này.
Hắn không phải là người phụ trách sửa sang lại công tác văn phòng cho Bí thư huyện ủy, cũng không cần phải chăm lo từ trên xuống dưới cho Chu Kiến Quốc. Những việc này đã có một thư ký chuyên trách của tổ thư ký lo liệu. Nghiêm khắc mà nói thì vị đồng chí kia mới là thư ký chân chính của Chu Kiến Quốc. Lưu Vĩ Hồng là một Phó chánh văn phòng Huyện ủy, đương nhiên, chủ yếu là người tham mưu sách lược cho Chu Kiến Quốc. Những bài phát biểu của Chu Kiến Quốc đều một tay Lưu Vĩ Hồng soạn thảo.
Lưu Vĩ Hồng cũng không cảm thấy thoải mái khi mình là người châm trà rót nước cho người khác.
Những chuyện như thế Lưu Nhị Ca không nên làm.
Cho dù có chán nản và thất vọng cả nửa đời người cũng không làm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3050032/chuong-157.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.