Một chiếc gắn máy ba bánh thình thịch tiến vào nhà máy sản xuất đinh. Ồ không, bây giờ phải gọi là trụ sở của cục Nông nghiệp địa khu. Từ trên chiếc xe máy nhảy xuống một người thanh niên trẻ tuổi, mặc thường phục.
Người thanh niên này ước chừng hai mươi tuổi, dáng người cao to, làn da màu đồng, biểu hiện cho một sức khỏe tốt. Diện mạo tuy chưa nói rằng là đẹp trai nhưng cũng được xem là dễ nhìn. Y nắm cái chìa khóa trong tay, đánh giá một chút cục Nông nghiệp, bĩu môi rồi lững thững đi vào.
Văn phòng của cục cơ quan cách đó không xa.
Chàng thanh niên nhìn vào tấm biển, thăm dò qua một chút.
Trong văn phòng có ba bàn làm việc. Ngoại trừ Lưu Vĩ Hồng và Trần Vĩ Nam, còn có một người tên là Tiểu Tất. Trần Vĩ Nam rất ít khi ở văn phòng, cũng không biết gã đã đi đâu. Bình thường, khi gã đi ra ngoài cũng không báo cáo với Lưu Vĩ Hồng, càng không cần phải nói lại với Tiểu Tất và Vương Tú Phương. Tiểu Tất hay gọi gã là "du hiệp".
Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm quan tâm đến gã.
Nhìn thấy khách đến, Tiểu Tất vội vàng đứng dậy, hỏi:
- Xin chào, xin hỏi anh có chuyện gì vậy?
- Tìm người!
Đúng là tính tình cà lơ phất phơ của người trẻ tuổi.
- Tìm ai?
- Lưu Vĩ Hồng!
Chàng thanh niên đối đáp với Tiểu Tất, ánh mắt lập tức dừng lại trên người Lưu Vĩ Hồng. Nhìn cách bày trí trên bàn thì có thể biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3049926/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.