Khi cả hai rời khỏi phòng 209 thì cũng đã đến giờ cơm trưa.
Tối hôm qua không sai biệt lắm là một đêm chiến đấu rất hăng hái, gần như không ngủ. Thời điểm mệt mỏi đến cực độ, hai người lại nghỉ một chút rồi lại chiến đấu tiếp. Cứ như thế, hai người nhìn qua thì dường như là tinh lực dư thừa nhưng thật ra là đã bắn hết đạn.
Tuổi trẻ thật là tốt!
Sau khi ăn cơm xong, Lưu Vĩ Hồng lại đi rút tiền tiết kiệm của mình.
Việc trang hoàng cửa hàng thì không cần hắn phải bỏ tiền. Vũ Thường đã nói qua trong điện thoại là ông chủ Hongkong sẽ xử lý. Trang trí một cửa hàng bán quần áo tại một địa phương nhỏ thì có tốn bao nhiêu tiền đâu.
Ông chủ ở Hongkong sẽ lo liệu toàn bộ.
Nhưng trang hoàng cho phòng ở của mình thì phải bỏ tiền. Lưu Vĩ Hồng không dự định trang trí vách tường. Dù sao thì đây cũng chỉ là phòng thuê chứ không phải chính mình mua. Trang trí hoa văn trên vách tường, khung cửa, sàn nhà rồi đến phiên người khác đến ở thì chẳng phải là mình thiệt sao? Tuy nhiên, nồi niêu soong chảo, giường và những đồ dùng hàng ngày khác là phải mua. Và đó cũng là một khoản chi không nhỏ.
Lưu Vĩ Hồng rút ra năm nghìn đồng, giao cho Đường Thu Diệp.
Nhìn thấy khoản tiền lớn như vậy, Đường Thu Diệp cảm thấy lạnh người, ánh mắt mở to.
- Vĩ Hồng, nhiều tiền quá vậy?
Đường Thu Diệp tuy là nhân viên trường Trung cấp Nông nghiệp nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia/3049925/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.