Trần Sùng Tuệ thì xem như đang chú tâm vào công việc nhưng kỳ thật luôn quan sát phản ứng của Lưu Vĩ Hồng.
Điều này thật không rõ sao, Trần Sùng Tuệ chính là không vừa mắt Lưu Vĩ Hồng. Còn có một số người cũng giống như Trần Sùng Tuệ, cũng có địch ý với Lưu Vĩ Hồng. Bọn họ đã có thói quen làm từng bước, thói quen phân biệt đối xử, đột nhiên từ đâu xuất hiện một tên "ngoại tộc" bày ra những quy tắc mới bắt họ áp dụng theo. Tự nhiên vì vậy mà họ có vài phần thành kiến. Hơn nữa, đại đa số người này đều là trung niên, đối với người trẻ tuổi thường hay có định kiến. Bọn họ cũng đã từng trải qua thời tuổi trẻ, cũng từng bị những thượng cấp của mình định kiến.
Lưu Vĩ Hồng khẽ nhíu mày, nhưng nét mặt vẫn thả lỏng, càng khiến cho cơn tức trong lòng Trần Sùng Tuệ bốc mạnh hơn.
Ông ta thật sự đang tính toán các khoản thu chi cẩn thận. Nguồn tại http://Truyện FULL
Mặc dù Trang Tê Phượng đã kí tên nhưng dường như cũng không đủ để ông ta tín nhiệm.
Bất kể là Lưu Vĩ Hồng hay là Trang Tê Phượng đều là thân tín của Chu Kiến Quốc chứ không phải là Trần Sùng Tuệ ông. Về phần mối quan hệ tốt đẹp giữa ông và Chu Kiến Quốc cũng không thể thay đổi định kiến của ông ta với Lưu Vĩ Hồng và Trang Tê Phượng.
Nếu trong khoản chi này có điểm gì bất cập thì đây đúng là một "đả kích" đối với Trang Tê Phượng và Lưu Vĩ Hồng. Có lẽ không làm bọn họ thất thế nhưng ít nhất cũng có thể làm cho bọn họ phải vài phần kính sợ một Phó cục trưởng thường trực như ông.
Cái gọi là uy tín lãnh đạo không phải là được tạo nên như thế này sao?
Nhưng Trần Sùng Tuệ đã phải thất vọng rồi. Khả năng chuyên môn của Trang Tê Phượng phải nói là lão luyện, không có khả năng tính toán sai sót các khoản chi thu. Có lẽ ở những khoản phức tạp thì không thể chính xác được một trăm phần trăm nhưng điều này thì Trần Sùng Tuệ ông cũng không thể tra cho tới. Ông ta không phải là một kế toán chuyên nghiệp.
Ước chừng thêm mười phút, Trần Sùng Tuệ mới dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn Lưu Vĩ Hồng, vẻ mặt ôn hòa, thản nhiên nói:
- Phó chánh văn phòng Lưu, cậu phụ trách công tác hàng ngày của văn phòng, cũng chính là toàn bộ tài sản của toàn cục nằm trong tay cậu. Sau này cậu nhất thiết phải chú ý nghiêm khắc thực hiện tiết kiệm, không cần phô trương lãng phí.
Nếu đổi là người khác thì có lẽ sẽ đem những lời này của Trần Sùng Tuệ mà làm theo. Mặc kệ thế nào, Trần Sùng Tuệ cũng là lãnh đạo. Thói quen của lãnh đạo chính là đánh vào những yếu điểm của hạ cấp khiến cho hạ cấp trong lòng không yên. Như vậy thì mới có thể thể hiện được uy nghiêm của lãnh đạo. Người bình thường thực hiện chính là tuân theo những lời chỉ dạy của Trần Sùng Tuệ, tỏ vẻ khiêm tốn tiếp nhận
Nhưng Lưu Vĩ Hồng thì lại khác.
Khi trong lòng Lưu Nhị Ca cao hứng thì anh có nói vài câu với hắn cũng không có gì. Cho dù là bịa đặt thì Lưu Vĩ Hồng cũng chỉ là cười trừ. Nhưng vấn đề ở chỗ, hiện nay trong lòng Lưu Nhị Ca đang mất hứng.
Lưu Vĩ Hồng ngồi thẳng người dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Trần Sùng Tuệ, rất nghiêm túc hỏi ngược lại:
- Mời Phó cục trưởng Trần giải thích lại, làm sao là phô trương lãng phí?
Sau khi cục Nông nghiệp chính thức được đưa vào hoạt động, các nhân viên dần dần bắt đầu có hơi thở của quan trường. Trần Sùng Tuệ mở miệng là "Phó chánh văn phòng Lưu" thì Lưu Vĩ Hồng cũng không chút khách khí mà gọi lại là "Phó cục trưởng Trần".
Loại giọng điệu đối chọi gay gắt này, ánh mắt và vẻ mặt đã khiến cho ngọn lửa giận trong lòng Trần Sùng Tuệ bốc lên ngùn ngụt.
Như thế nào lại dám nhìn thẳng vào mắt lãnh đạo?
Đừng nghĩ cậu là thân tín của Chu Kiến Quốc thì tôi không dám răn dạy cậu?
- Đồng chí Lưu Vĩ Hồng, đây là thái độ gì của cậu?
Tính tình của Trần Sùng Tuệ thì trước sau vẫn không thể bình thản được, lập tức lạnh lùng hỏi.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Phó cục trưởng Trần, thái độ của tôi có vấn đề sao?
- Cậu có giống là đang nói chuyện với lãnh đạo không đấy?
Lưu Vĩ Hồng khóe miệng hiện lên nụ cười châm chọc, bình thản hỏi ngược lại:
- Xin hỏi Phó cục trưởng Trần, ngài muốn tôi nói chuyện như thế nào với ngài? Ngài nói tôi phô trương lãng phí thì tôi có chút không rõ. Tôi mời ngài giải thích rõ thì có cái gì là sai nào?
- Cậu nói vậy là có ý gì?
Trần Sùng Tuệ chưa trả lời, nhưng cái tên thanh niên đang ngồi bắt chéo chân trên sofa đã không kìm nổi mở miệng nói. Gã nhảy dựng lên, vọt đến trước mặt Lưu Vĩ Hồng, hùng hổ trừng mắt với hắn. Dường như nếu Vĩ Hồng nói một lời không thích hợp thì gã sẽ nhào vào đánh ngay. Dáng người gã cao gầy, bước chân không vững. Lưu Vĩ Hồng liếc mắt nhìn gã, nở nụ cười khinh thường.
Vừa rồi vào đến cửa, nhìn thấy gã thanh niên này nói cười với Trần Sùng Tuệ thì có thể thấy được mối quan hệ giữa hai người cũng khá quen thuộc, hẳn là bạn bè, thậm chí cũng có thể là thân thích. Cho nên, mới khẩn cấp mà lấy lại danh dự cho Trần Sùng Tuệ. Đối với loại không có đầu óc như thế, Lưu Vĩ Hồng cũng không thèm để mắt đến gã.
- A, cậu là có ý gì? Xem thường tôi à?
Gã thanh niên tóc dài lập tức hùng hổ.
- Anh là ai? Ở trong này làm cái gì?
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng hỏi ngược lại.
- Cậu quản được sao?
Gã thanh niên tóc dài lại la lên.
Lưu Vĩ Hồng lạnh lùng nói:
- Tôi đương nhiên là quản được. Tôi là người phụ trách văn phòng của cục Nông nghiệp. Những người trong đây nếu như không có lai lịch rõ ràng thì tôi đều có quyền quản.
Miệng nói như vậy nhưng Lưu Vĩ Hồng đã vận sức chờ phát động. Nếu như cái tên không có đầu óc này động thủ, thì Lưu Nhị Ca cũng không ngại cho gã nằm thẳng xuống đất. Với thân thủ của Lưu Vĩ Hồng thì có thêm hai, ba tên cũng không sao.
- Chà, giọng điệu cao ngạo thật. Chú của tôi là Phó cục trưởng cục Nông nghiệp. Chẳng lẽ ông ấy không quản được cậu?
Cái gã không có đầu óc này chắc cũng đánh giá lại thân thể của mình là không thể động thủ được nên chỉ lớn miệng la lối mà thôi.
Lưu Vĩ Hồng chuyển hướng sang Trần Sùng Tuệ, thản nhiên nói:
- Phó cục trưởng Trần, đây là người thân của ngài?
- Không sai, đây là cháu của tôi.
Trần Sùng Tuệ cũng không lãng tránh vấn đề.
Lưu Vĩ Hồng cau mày lại, nói:
- Phó cục trưởng Trần, đây là ngài không đúng rồi. Chúng ta đang thảo luận về công việc, tại sao anh ấy lại xen vào làm gì? Cục Nông nghiệp địa khu chúng ta là cái chợ sao? Người nào cũng có thể xen mồm vào?
Lời nói này Lưu Vĩ Hồng nói một cách không khách khí, cũng chẳng thèm nể mặt Trần Sùng Tuệ, đủ thấy trong lòng Lưu Nhị Ca khó chịu như thế nào.
Trần Sùng Tuệ lửa giận bốc cao, nhưng không thể không hạ xuống, chịu đựng nói:
- Tên của nó là Trần Vĩ Nam, cũng là cán bộ của Cục Nông nghiệp chúng ta, vừa mới phân bổ đến. Hôm nay đến báo danh.
Không ngờ người như thế nào lại là đồng nghiệp chính tông của Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng rất không cao hứng nói:
- Phó cục trưởng Trần nói vậy lại càng không đúng rồi. Ngài kiêm nhiệm chức Chánh văn phòng. Còn tôi là Phó chánh văn phòng kiêm nhiệm phụ trách các công tác hàng ngày. Chúng ta đang bàn luận về công việc, những đồng chí khác có thể tuỳn tiện ngắt lời sao?
- Haha, cậu không phải là Phó chánh văn phòng sao? Có gì đặc biệt hơn người chứ? Nghĩ mình là Thái tử gia à?
Trần Vĩ Nam lại hung hăng nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng, trong mắt như muốn phát hỏa lên.
- Đồng chí Trần Vĩ Nam, nếu anh được phân bổ đến cục của chúng tôi để làm việc thì mời anh tuân thủ theo kỷ luật của chúng tôi. Tôi hiện tại đang bàn bạc công việc với Phó cục trưởng, mời anh đi ra ngoài. Đợi lát nữa đến văn phòng báo danh, sau khi các thủ tục chính thức hoàn thành xong thì sẽ sắp xếp công việc cho anh.
- Chà, giọng điệu lớn lối thật. Đây là văn phòng của Phó cục trưởng, không phải là văn phòng của cậu. Cậu lại muốn tôi đi ra ngoài? Tôi nghĩ người phải đi ra ngoài là cậu.
Trần Vĩ Nam liếc mắt nhìn Trần Sùng Tuệ, nhìn thấy ông ta cũng không tỏ vẻ gì tức giận thì lại càng vênh váo tự đắc, đứng lên, hai tay chống nạnh, thần khí hiện ra như thật.
Lưu Vĩ Hồng không để ý đến hắn, chuyển hướng sang Trần Sùng Tuệ lạnh lùng nói:
- Đồng chí Trần Sùng Tuệ, ngài thân là Phó cục trưởng Cục Nông nghiệp, tôi chiếu theo quy định báo cáo công tác với ngài. Nhưng ngài lại không giữ gìn tốt trật tự nơi văn phòng, để người thân của mình quấy rối trong này, ngài có biết là rất không nên không? Tôi nghĩ, hay là chờ ngài ổn định lại trật tự trong văn phòng rồi tôi lại đến. Nếu ngài cảm thấy mình không thể làm được thì tôi có thể giúp ngài.
Nói xong, Lưu Vĩ Hồng giơ tay cầm lấy tài liệu chi phí định mức trước mặt Trần Sùng Tuệ.
Trần Sùng Tuệ không ngờ Lưu Vĩ Hồng lại đứng lên, cứng rắn mạnh mẽ, một chút cũng không nể mặt Phó cục trưởng thường trực ông. Trong khoảng thời gian ngắn, lửa giận trong lòng bốc lên rất cao nhưng rồi lại không phát tác ra được. Dù sao thì Lưu Vĩ Hồng nói cũng rất có lý.
Người ta tìm anh để báo cáo công tác nhưng anh lại để cháu của mình ở đây gây rối. Nếu mà đưa ra ngoài thì trăm phần trăm anh sẽ bị đuối lý. Tội danh "Dung túng thân thuộc, lấy quyền đè người" là không thể chạy thoát.
Đương nhiên, ông ta có thể tiếp tục răn dạy Lưu Vĩ Hồng. Nhưng lý trí nói cho Trần Sùng Tuệ biết, điều này là không thể. Lưu Vĩ Hồng đã tỏ ra thái độ cứng rắn như vậy thì hắn bất cứ lúc nào cũng có khả năng phẩy tay áo bỏ đi, gạt ông sang một bên.
Lưu Vĩ Hồng là cán bộ cấp phó phòng, cố nhiên là cấp dưới của ông ta. Nhưng ông lại là Phó cục trưởng thường trực, không có quyền khai trừ quyền lực của người ta, thậm chí điều động công tác của Lưu Vĩ Hồng cũng phải có sự đồng ý của Chu Kiến Quốc. Điều mà ông ta có thể làm chỉ là tìm kiếm những sai sót trong công tác hàng ngày của Lưu Vĩ Hông mà thôi. Vì việc đề bạt Lưu Vĩ Hồng không nhận được sự ủng hộ ban đầu của ông.
Trần Sùng Tuệ trong lòng còn có một lo lắng chính là, Lưu Vĩ Hồng sẽ gạt ông ta qua một bên mà báo cáo trực tiếp với Chu Kiến Quốc. Nếu chẳng may Chu Kiến Quốc thiên vị Lưu Vĩ Hồng, trực tiếp nhúng tay vào công tác văn phòng thì chẳng khác nào ông ta mất đi quyền lực. Ông ta là Chánh văn phòng nhưng lại không có quyền khống chế văn phòng.
Trần Sùng Tuệ tính tình không tốt nhưng đầu cũng không ngu. Bằng không thì không làm đến Phó hiệu trưởng trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong. Chu Kiến Quốc cũng không cố ý đưa ông ta đến đây đảm nhận chức vụ này.
Nhất thời canh ba, trong lúc suy xét cân nhắc lợi hại, trong đầu Trần Sùng Tuệ lập tức có quyết định.
Việc này không thể làm lớn ra.
Nếu lớn chuyện thì uy tín của ông ta sẽ bị giảm xuống rất nhiều.
Đương nhiên Lưu Vĩ Hồng khẳng định cũng sẽ không có gì.
Vấn đề là ở chỗ, Lưu Vĩ Hồng tuổi trẻ, nếu gây chuyện thì người khác cố nhiên sẽ phê bình Lưu Vĩ Hồng không hiểu quy cũ, không biết tôn trọng lãnh đạo nhưng lại càng chê cười Trần Sùng Tuệ ông không biết cách lãnh đạo. Một người trẻ tuổi như vậy mà lại không quản nổi.
Hiện tại, hết thảy mọi chuyện chỉ mới bắt đầu, cũng không thể tạo nên ấn tượng xấu được.
- Vĩ Nam, cháu ra ngoài trước đi.
Trần Sùng Tuệ hít sâu một hơi, cố gắng kềm chế sự tức giận của mình, quay sang nói với đứa cháu.
- Chú...!
- Ra ngoài trước đi!
Trần Sùng Tuệ không kiên nhẫn, phất phất tay.
Trần Vĩ Nam hung hăng trừng mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng rồi phẫn nộ bỏ đi, còn tùy tiện đóng cửa một cái rầm, khiến cho những người đang làm việc tại các phòng bên cạnh phải ló đầu ra xem đã xảy ra chuyện gì.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]