🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lưu Vĩ Hồng đang suy nghĩ tìm cách nhắc nhở Chu Kiến Quốc, không ngờ cơ hội lại từ đâu chạy đến. Sau khi đại hội kết thúc, Chu Kiến Quốc lại cùng với Phó cục trưởng và các cán bộ phụ trách phòng ban chủ yếu mở một cuộc họp nội bộ.

Phó cục trưởng cục Nông nghiệp trong biên chế thì có bốn người. Nhưng chính thức thì chỉ có hai. Một là Trần Sùng Tuệ, còn người kia là Tiếu Vi Chính, đều là từ trường Trung cấp Nông nghiệp đi theo Cục trưởng Chu đến nơi này. Còn hai vị Phó cục trưởng kia thì là Đảng viên. Một người kiêm nhiệm tổ trưởng tổ kiểm tra kỷ luật, một người là Tổng nông nghệ sư (Tương tự Tổng công trình sư nhưng là trong Nông nghiệp). Mặt khác, Chủ tịch công đoàn cũng được hưởng đãi ngộ của một lãnh đạo cấp Phó cục. Tuy nhiên hiện tại, Chủ tịch Công đoàn là do Tiếu Vi Chính kiêm nhiệm. Bí thư tổ Đảng thì do Chu Kiến Quốc tự mình kiêm nhiệm.

Lưu Vĩ Hồng biết rất rõ, biên chế này không lâu sau sẽ bị phá bỏ. Cục Nông nghiệp địa khu không phải là một nha môn nhưng cấp bậc thì lại đầy rẫy. Quốc gia chúng ta, khác không nói, chính là không thiếu cán bộ. Chỉ cần cán bộ chúng ta không phạm sai lầm thì chỉ có đi lên chứ không bao giờ đi xuống. Như thế thì cán bộ ngày nay lại càng nhiều hơn. Hiện tại là giai đoạn sáng lập, các lãnh đạo thượng cấp còn cố nhét cán bộ của mình vào. Hơn nữa, quan hệ giữa Lục Đại Dũng và Chu Kiến Quốc không tầm thường. Hai phó cục trưởng lại từ trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong điều qua. Dùng không được bao lâu, khi cán bộ bên này đã kín người hết chỗ thì lãnh đạo địa khu lại nhớ đến Cục Nông nghiệp và yêu cầu bên này nhét thêm người.

Trước mắt, cục Nông nghiệp gồm có sáu phòng. Văn phòng và phòng công tác chính trị (kiêm phòng Nhân sự) thuộc loại phòng cơ quan của cục. Ngoài ra còn có phòng Tài vụ, phòng Kế hoạch sinh sản, phòng Khoa giáo pháp quy (treo tấm bảng là phòng Kinh tế Ngoại thương),phòng Thị trường và phòng Tin tức kinh tế.

Ngoài ra còn có cơ cấu cấp dưới của cục Nông nghiệp, giống như viện Khoa học Nông nghiệp địa khu, trạm mở rộng kỹ thuật nông nghiệp, những công ty con trực thuộc...đều là phải có. Nhưng lúc này Cục Nông nghiệp lại chẳng khác nào là gánh hát rong.

Tuy nhiên, điều này không cần lo lắng, chỉ cần biên chế được phê xuống dưới thì người là không thiếu. Vơ một cái cũng được cả nắm.

Lãnh đạo cục và người phụ trách các phòng có đến mười mấy người. Trong đó Trang Tê Phượng và Lưu Vĩ Hồng là trẻ tuổi nhất, nhưng Trang Tê Phượng cũng đã hơn ba mươi tuổi, không có cái gì có thể so sánh với Lưu Vĩ Hồng. Một cán bộ đoàn thanh niên nhưng lại có một gương mặt non nớt, luôn làm cho người ta cảm thấy là lạ trong lòng.

Vừa rồi, Chu Kiến Quốc ở đại hội đã tuyên bố danh sách lãnh đạo của cục và của các phòng ban. Ngoại trừ những cán bộ đến từ trường Trung cấp Nông nghiệp địa khu Thanh Phong là không kinh ngạc, còn những cán bộ từ nơi khác đến báo danh đều rất ngạc nhiên khi nghe nói Lưu Vĩ Hồng là Phó chánh văn phòng. Hơn nữa còn chủ trì công tác hàng ngày của văn phòng thì lại càng ngạc nhiên hơn.

Vị Phó Chánh văn phòng này tuổi vẫn còn trẻ nhưng đã là cán bộ lãnh đạo chủ chốt.

Bất kể là đơn vị nào, ở đâu, Phó Chánh văn phòng cũng là một chức vụ có quyền lực rất lớn.

Mà hiện tại, phúc lợi và đãi ngộ...đều đã nằm trong tay Lưu Vĩ Hồng trẻ tuổi.

Tại cuộc họp nội bộ, Chu Kiến Quốc sắp xếp lại chức trách công tác chủ yếu. Mọi người còn tưởng rằng Cục trưởng Chu lại cường điệu thêm lần nữa "Công trình cung cấp rau xanh" nhưng không ngờ Chu Kiến Quốc lại không đề cập đến việc này, khiến cho mọi người đều kinh ngạc, không biết rốt cuộc Cục trưởng Chu có chủ ý gì.

Chu Kiến Quốc thật ra không có chủ ý ra oai gì cả, chỉ có điều là trong lòng không nỡ.

"Công trình cung cấp rau xanh" đã được viết ba mươi hai ngàn chữ. Những phần chung chung thì đã xong rồi. Nhưng muốn chứng thực thì lại không dễ dàng gì. Đây là công tác thuần túy hành chính. Chu Kiến Quốc trước kia chưa tiếp xúc qua hình thức làm việc này nên không biết bắt tay làm từ đâu.

Việc này thì ông ta không thể đi hỏi người khác, chỉ có thể hỏi Lưu Vĩ Hồng.

Đến hỏi người khác thì có hai điểm không được tốt lắm. Thứ nhất, Chu Kiến Quốc là lãnh đạo. Những người khác đều là cấp dưới. Có lãnh đạo nào lại đi thỉnh cấp dưới chỉ bảo triển khai công tác như thế nào? Thứ hai, Chu Kiến Quốc đều không muốn làm rõ sự tình. Đám người Trần Sùng Tuệ có hỏi thì cũng như không.

Hỏi Lưu Vĩ Hồng là thích hợp nhất. Công trình này là do hắn viết, hẳn là đã sớm định liệu trước. Hơn nữa, điều quan trọng chính là Chu Kiến Quốc đã coi Lưu Vĩ Hồng như một quân sư. Lưu Vĩ Hồng là do một tay ông đề bạt. Có hướng Lưu Vĩ Hồng hỏi kế, Chu Kiến Quốc cũng không sợ mất mặt.

Sau khi cuộc họp nội bộ kết thúc, Chu Kiến Quốc cùng với Lưu Vĩ Hồng đi vào văn phòng Cục trưởng.

- Vĩ Hồng ngồi đi!

Vừa vào đến cửa, Chu Kiến Quốc liền lập tức bảo Lưu Vĩ Hồng ngồi xuống ghế sofa. Văn phòng Cục trưởng cũng là được sửa chữa lại từ khu ký túc xá, chỉ rộng 20m2. Cái ghế sofa dùng để tiếp khách được đóng từ gỗ, trông khá đơn sơ.

Tài chính dùng để thành lập địa khu Hạo Dương không phải là từ địa khu cũ mà đều dựa vào thượng cấp, cho nên cũng không dư dả gì. Cục Nông nghiệp cũng không phải là ngành quan trọng nên kinh phí lại càng eo hẹp. Lưu Vĩ Hồng tuy cũng là "một người nội trợ khéo léo" nhưng cũng khó có thể thổi cơm nếu như không có gạo (không bột đố gột nên hồ),chỉ có thể gắng gượng bố trí cho văn phòng Cục trưởng một chút.

Tuy chỉ có năm ngày nhưng đã có thể trang trí như thế này thì Chu Kiến Quốc rất vừa lòng, càng thêm thân thiết với Lưu Vĩ Hồng.

Lưu Vĩ Hồng cũng không vội ngồi, trước rót cho Chu Kiến Quốc một tách trà đầy rồi mới ngồi xuống trước mặt Chu Kiến Quốc, dáng ngồi rất nghiêm chỉnh. Lãnh đạo đối với anh khách khí là một chuyện. Anh nếu không lớn không nhỏ, trước mặt lãnh đạo lên mặt thì lại càng không đúng. Lưu Vĩ Hồng biết rõ rèn luyện điều này thành thói quen tốt là rất quan trọng. Kiếp trước, sở dĩ hắn là kẻ vô tích sự, ngoại trừ Lưu gia thất thế, còn có một nguyên nhân quan trọng chính là tính cách Lưu Vĩ Hồng quá thẳng thắn, tạo thành sự kiêu ngạo, thành thói quen bất tuân làm việc, làm cho các lãnh đạo ai cũng cảm thấy hắn chướng mắt. Đạo lý này Lưu Vĩ Hồng rất hiểu, hiện tại là không nên làm. Nếu đã quay ngược lại thời gian, ông trời đã cho hắn một cơ hội nữa thì Lưu Vĩ Hồng sẽ cố gắng thay đổi con người mình, hạ quyết tâm thay da đổi thịt, một lần nữa làm người.

Nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng tự tay rót nước trà và ngồi nghiêm chỉnh, Chu Kiến Quốc trong lòng âm thầm gật đầu.

Người này tuy trẻ tuổi nhưng tài năng thật có thể bồi dưỡng.

- Vĩ Hồng à, công trình cung cấp rau xanh của cậu đã trình cho Bí thư Lục xem qua, ngài rất hài lòng. Haha, tất cả đều là công lao của cậu. Cậu tuy trẻ tuổi nhưng lại không đơn giản.

Chu Kiến Quốc cười ha hả nói.

Ông ta có thể ở trước mặt Lưu Vĩ Hồng nói ra những lời này chứng tỏ ông ta không phải là một cán bộ lãnh đạo đủ tư cách. Da mặt không đủ dày, tâm không đủ đen. Mà da mặt dày, tâm đen thì mới đủ điều kiện để trở thành một cán bộ lãnh đạo đủ tư cách.

Lưu Vĩ Hồng vội mỉm cười nói:

- Cục trưởng, tôi chỉ là động não một chút, chủ yếu là Cục trưởng thôi. Hơn nữa, nếu như không có Cục trưởng đến tranh thủ sự ủng hộ của Bí thư Lục thì công trình này cũng là rỗng tuếch, thật không đúng chỗ.

Chu Kiến Quốc cảm thấy hài lòng, liên tiếp gật đầu nói:

- Cậu trẻ tuổi nhưng không nóng nảy, quả thật là không tồi. Vĩ Hồng à, tôi gọi cậu đến đây chính là muốn thương lượng với cậu một chút, làm thế nào để chứng thực công trình cung cấp rau xanh này. Từ khi Cục Nông nghiệp của chúng ta thành lập cho đến nay, đây là công tác đầu tiên có ý nghĩa rất quan trọng, nhất định phải làm cho tốt.

Lưu Vĩ Hồng gật đầu nói:

- Cục trưởng, Chủ tịch địa khu Tào có chỉ thị gì không?

- Chủ tịch địa khu Tào?

Chu Kiến Quốc hơi mở to mắt ra.

- Ừ, Chủ tịch địa khu Tào đã phê chỉ thị nói, đây là một chuyện tốt. Mời các đồng chí ở cục Nông nghiệp và thị xã Hạo Dương chiếu theo chỉ thị của Bí thư Lục, lập tức bắt tay vào thực hiện công tác này.

Lưu Vĩ Hồng liền hiểu được, Chu Kiến Quốc thật không có báo cáo với Tào Chấn Khởi, chỉ có điều dựa theo quy trình đem báo cáo này đưa tới Ủy ban nhân dân. Phỏng chừng là từ phía Lục Đại Dũng bên kia trực tiếp chuyển qua. Nói cách khác thì Tào Chấn Khởi sẽ không nhanh như vậy mà ra chỉ thị. Lúc này chưa hẳn ông ta đã xem qua bản báo cáo. Một báo cáo tầm thường của cục Nông nghiệp, theo trình tự thì phải mất nửa tháng mới có tin tức.

- Cục trưởng, Bí thư Lục ủng hộ phương án này, đương nhiên là rất quan trọng. Nhưng việc này, mấu chốt còn nằm ở một chữ "tiền".

Lưu Vĩ Hồng ngẫm nghĩ một chút nói.

- Tiền?

- Đúng vậy, để chứng thực công trình cung cấp rau xanh này thì chỉ cần thị xã Hạo Dương cũng là đủ rồi. Bọn họ chỉ quản những nơi có người có tiền. Thị xã Hạo Dương cũng có cục Nông nghiệp, có thể đảm đương nhiệm vụ chỉ đạo kỹ thuật. Không có cục Nông nghiệp địa khu của chúng ta tham dự thì người ta cũng có thể làm tốt việc này. Cục Nông nghiệp chúng ta nếu muốn phát huy tác dụng tất yếu của công trình này thì nhất định phải có tiền. Hướng địa khu xin trợ cấp tài chính dùng để kiến thiết công trình cung cấp rau xanh. Nhiệm vụ chỉ đạo kỹ thuật có liên quan thì ngoài cục Nông nghiệp địa khu chúng ta, cục Nông nghiệp thị xã Hạo Dương cũng có thể đến hiệp trợ.

Lưu Vĩ Hồng không vội vàng, không hấp tấp vạch ra chỗ quan trọng hơn.

Cái gọi là phát huy tác dụng tất yếu, đơn giản chính là "tranh công làm phiền". Nhưng công lao này là phải tranh. Cục Nông nghiệp muốn có được thành tích thật sự cũng không phải dễ dàng gì.

Chu Kiến Quốc tuy rằng không có kinh nghiệm về hành chính nhưng cũng là người thông minh, lập tức hiểu được mấu chốt trong đó, biết rằng mình không giáp mặt báo cáo với Tào Chấn Khởi là một sai lầm rất lớn. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

- Nói như vậy thì tôi phải tự mình đi báo cáo với Chủ tịch địa khu Tào?

Chu Kiến Quốc trầm ngâm nói.

Lưu Vĩ Hồng đáp:

- Điều này là khẳng định, nhưng báo cáo như thế nào thì cũng phải suy xét lại một chút.

Chu Kiến Quốc lập tức cảm thấy hứng thú, nhìn chằm chằm vào Lưu Vĩ Hồng với vẻ mặt chờ đợi.

- Cục trưởng, phương án kia của chúng ta chỉ giống như một đại cương. Cứ xem như đó là một tổng thể đi, phải chứng thực thì mới đưa ra được đầy đủ những quy tắc thực thi chi tiết. Tôi nghĩ thế này, chúng ta xin thành lập một tổ lãnh đạo công trình cung cấp rau xanh của địa khu Hạo Dương, liền lấy Ủy ban nhân địa khu chúng ta dẫn đầu. Cục Nông nghiệp địa khu phụ trách thực thi, có thể từ thị xã Hạo Dương bắt đầu làm thí điểm. Sau đó chúng ta xin một quỹ, đặt ở Cục Nông nghiệp địa khu. Sau khi đem những quy tắc chi tiết này ra thực hiện thì ngài một lần nữa tự mình báo cáo với Chủ tịch địa khu Tào xin ông ta phê chỉ thị.

Chu Kiến Quốc nghe vậy cảm thấy rất mừng rỡ.

- Tốt, tốt, chủ ý này không sai. Cứ xử lý như vậy đi.

Theo lời đề nghị của Lưu Vĩ hồng, từ chỗ thành lập tổ lãnh đạo công trình cung cấp rau xanh cho địa khu Hạo Dương. Như vậy sẽ danh chính ngôn thuận biến thị xã Hạo Dương thành đơn vị hạ cấp. Cho dù các lãnh đạo thành phố có ý kiến gì thì cũng không thể đề xuất.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.