Hai ngày sau, cô hiện tại đã tỉnh và khỏe hơn rất nhiều. Chỉ là tới giờ cô vẫn không thấy bóng dáng của anh, đâu đó trong suy nghĩ cô cứ mơ màng rằng anh đã đến đây và chăm sóc cho cô.
Vũ Hoàng vừa gỡ khay cháo vừa nhìn cô. Thấy cô đang mơ hồ anh liền lên tiếng
-Em sao vậy?
Cô giật mình nhìn anh rồi khẽ lắc đầu. Vũ Hoàng gật gật rồi mỉm cười cầm khay cháo lên nhìn cô
-Ăn cháo thôi, anh đút cho em!!
-Em không ăn đâu, cổ họng bây giờ đắng lắm!!
-Ngoan, vài miếng thôi. Nào há miệng ra!!
Cô nhìn Vũ Hoàng rồi thở ra, há nhỏ miệng ngậm lấy thìa cháo. Chép chép một chút rồi nhăn mặt nuốt hết miếng cháo vào miệng. Chỉ là cô không biết, khay cháo đó là do Gia Minh nấu và anh đang đứng lấp ló trước cửa phòng bệnh chỉ để nhìn cô. Nhìn thấy cô ăn như vậy anh cũng an tâm mà quay đi.
Ra đến trước cửa bệnh viện, anh khẽ đưa mắt nhìn lên trên bầu trời
-Trinh Trinh, em phải thật mạnh khỏe đấy!!
Anh bắt xe trở về ngoại thành, hạ người xuống sàn nhà lạnh ngắt anh khẽ nhắm mắt lại. . .
[. . .]
Trinh Trinh nhìn Vũ Hoàng miệng khô khốc nhưng vẫn cố hỏi
-Anh Hai, mấy ngày qua. . .có phải Gia Minh đã tới đây?
Vũ Hoàng có chút giật mình theo phản xạ, quay lại nhíu mày nhìn cô
-Sao em lại hỏi vậy?
-Em vẫn luôn có cảm giác rằng. . .anh ấy ở đây!!
-Em nghĩ nhiều rồi, ngủ đi!!
Vũ Hoàng bước ra khỏi phòng bệnh, không phải anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-quan-ca-cuoc-doi/150684/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.