Minh Viễn đã pha sữa xong, để lên bàn cho anh.
Lương Xương Bách mặt lạnh cầm lấy ly sữa, uống một ngụm.
"Quá ngọt, không ngon ! Cậu biết pha không đấy ?"
Minh Viễn: "..."
Minh Viễn: "???"
"Xin lỗi, để tôi pha lại" Cậu giật lại ly sữa từ tay anh, không biết là bị gì mà cái tên này cứ tưng tưng, từ nảy đến giờ giống như là con nhím, nói một tiếng liền dựng gai lên.
Đúng là đồ thiếu gia mà.
Lương Xương Bách khoang tay bắt chéo chân, bộ dáng chờ cậu pha lại.
Khoảng 6 phút sau cậu đem lại bàn một ly sữa khác.
Lương Xương Bách như cũ cầm lên, nhấp một ngụm.
"Cái gì thế này ? Nhạt nhẽo như vậy thì uống cái gì ?"
Minh Viên: "!!!"
Cái thằng ất ơ !!
Cậu giật lấy lại ly sữa, nâng lên uống cạn.
"Lương Xương Bách ! Cậu đừng quên vừa nãy cậu nói là cho tôi nghĩ buổi chiều đấy nhé ! Bây giờ cậu không có phải ông chủ đâu !"
Lương Xương Bách nhìn cậu chằm chằm.
Cậu mở mắt to hết cỡ với anh, cánh môi bĩu xuống, trên môi là một lớp sữa trắng đọng lại, lấp lánh, đáng yêu.
Làm cái quỷ gì vậy chứ?!!
Sao lại làm cái biểu cảm chết tiệt đó chứ !
Minh Viễn nói xong thì vùng vằng bỏ đi, cậu cố tình đặt cái ly xuống bàn, khiến nó phát ra âm thanh thật to, thật rõ, thật là khiêu khích !
Tới cửa, cậu nhớ tới gì đó thì ngừng lại quay đầu.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3739160/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.