“Giang Ly Hương ! Em nói chuyện cho đàng hoàng !” 
“Em không đó !” 
Lương Xương Bách đập tay xuống bàn, tạo nên một tiếng động rung trời. 
Giang Ly Hương giật nảy mình, đôi mắt hốt hoảng. 
“Bước ra ngoài !!!!” Lương Xương Bách hét lên. 
Ly Hương không tin vào mắt mình, nắm lấy tay cầm cửa, đóng một cái thật mạnh vào tường tạo ra tiếng vang um trời. 
Anh đứng, gương mặt tối đen, trông đang rất tức giận. 
Minh Viễn nằm ở sau lưng anh, chậm chạp mở mắt. 
Thật ra cậu đã tỉnh lại lúc Lương Xương Bách cùng với cụ Giang nói chuyện rồi, chỉ là đang tìm thời cơ thích hợp để lên tiếng báo mình đã thức mà thôi. 
Bây giờ chắc không phải thời gian cần mở mắt đâu nhỉ. 
Lúc đang suy nghĩ thì người phía trước chợt quay đầu. 
Minh Viễn giật mình vội nhắm mắt. 
Thế là anh chứng kiến cảnh mình vừa nhìn mặt cậu, thấy cậu mở mắt thì lại đột nhiên giật mình nhắm mắt. 
Lương Xương Bách: “……” 
“Cậu tỉnh rồi ?” Anh hỏi. 
Minh Viễn biết mình giấu không được đành mở mắt, ừm một tiếng thật nhẹ, vờ như vừa mới thức dậy thôi. 
“Nghe được tới đâu rồi ?” Anh lại đột nhiên hỏi. 
Minh Viễn: “…..” 
“Nghe gì….? Tôi đã nghe được gì sao ?” Cậu thều thào. 
“Vậy thì tốt” anh nói. 
Minh Viễn: “…..” 
Cậu tự nghĩ nếu như cậu nói một đáp án khác thì bây giờ liệu có được nằm trên giường không, hay đã biến thành xác chết vì biết được bí 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3728420/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.