Phương Ly Hương vừa mở hộp cơm đã nhíu mày.
“Sao lại nhiều rau như vậy ? Bà nội nấu khó ăn chết được, Anh Bách, em ăn với anh”
Lương Xương Bách nhíu mày càng chặt.
“Ly Hương, bà Hoa tuổi đã già, nấu cho em như vậy không dễ, ăn cho bằng hết”
Minh Viễn: à, là anh em họ ?
Ly Hương: “Em không ăn đâu ! Dỡ chết, em kêu bà đừng nấu nhưng bà cứ nấu mà, anh xem đồ ăn trên bàn ngon như vậy anh không cho em đụng vào ? Em vẫn cứ muốn ăn, Anh Bách, anh thương em nhất mà”
Lương Xương Bách: “Em….Anh mặc kệ em”
Minh Viễn: Người anh nhà này hơi khó tính nhưng lại nhanh mềm lòng ghê, còn cô em, gương mặt dễ thương thật.
Phương Ly Hương có gương mặt tròn và đôi mắt to, ngũ quan cân đối nhưng tổng thể gương mặt thiên hướng đáng yêu thanh thuần, giọng nói lại ngọt trông có phần làm người ta yêu thích.
“Mà cậu là ai ấy ?” Cô đang ăn đột nhiên quay đầu hỏi cậu.
Minh Viễn vốn định đứng yên như tượng thì bị hỏi, rất nhanh nở nụ cười thương hiệu.
“Chào tiểu thư, tôi là Lăng Minh Viễn, quản gia riêng của cậu Bách”
Ly Hương ồ một tiếng rồi không để ý tới cậu nữa, bắt đầu nói chuyện với Lương Xương Bách.
“Ngày mai là tiệc mừng thọ ông ngoại em, anh nhớ đến đó ! Vào buổi tối nhưng anh phải đến sớm”
Lương Xương Bách gật đầu rồi tiếp tục ăn.
Ly Hương tựa hồ cảm thấy anh quá yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3728413/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.