Minh Viễn thấp hơi anh một cái đầu, đoán chừng mét bảy mấy, giờ đây tiến gần lại như vậy lại thấy sự khác biệt hình thể khá lớn. 
Lương Xương Bách ngửi thấy dầu gội đầu mùi bạc hà, đột nhiên cảm thấy bạc hà bớt đáng ghét đi một chút. 
“Chiều cậu muốn ăn gì ?” Minh Viễn hỏi lại câu hỏi đã bị lãng quên. 
Lương Xương Bách nghe thấy giọng cậu phát ra từ ngực mình, hơi thở cậu phả vào cổ khiến anh ngứa râm rang, cảm giác mình thất thố, anh gồng người lên. 
“Gì cũng được, nhưng, tôi ghét nhất là bông cải xanh, súp lơ cũng ghét. Ghét mức độ vừa là bạc hà, cần tây, ngò gai và húng quế. Ghét chấp nhận được là cà rốt, hành tây, hành tím và tất cả các loại hành, cậu muốn gọi món hay nấu gì cũng được, nhưng tuyệt đối không được có bọn chúng trong đĩa” 
Minh Viễn dưới người anh im lặng nhếch môi. 
Đúng là thiếu gia mà…. 
“Vâng” Cậu đáp. 
Cuối cùng với chiếc cà vạt được thắt gọn gàng, Lương Xương Bách rời kí túc xá đến trường học. 
Minh Viễn thì rơi vào trạng thái thả lỏng đi về lớp học. 
Chỉ có trời mới biết lúc nảy cậu hoảng loạn cỡ nào. 
Cậu không nghĩ là Lương Xương Bách vậy mà không biết thắt cà vạt, nhìn anh lúng túng siết cổ mình, khiến cổ áo chỉnh tề nhăn hết cả lên trông hơi bị ngốc. 
Chắc là thiếu gia không động ngón tay này không biết mà còn sĩ diện. 
Minh Viễn không xen vào mà chờ đợi anh tự mình 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-gia-nho/3728411/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.