Chính Trực thấy Tú Hiền nhướng mày thì hoảng sợ nghĩ rằng anh không hài lòng, thằng bé càng cúi mặt sâu hơn, đến thở cũng không dám thở mạnh.
Trước đây vì Tú Hiền vô cùng bận rộn cho nên sinh hoạt hằng ngày của Chính Trực đều do một người giúp việc đến chăm lo. Người giúp việc sẽ đến vào lúc bảy giờ sáng dọn dẹp nhà cửa, nấu ba bữa, sau đó rời đi vào lúc sáu giờ tối. Chính Trực cũng học được cách sử dụng bếp nhờ người giúp việc này.
Ngày hôm qua giúp việc vừa lúc xin nghỉ phép vì việc cá nhân ở quê, cho nên sáng nay Chính Trực mới cô gắng dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng. Trong suy nghĩ của thằng bé, bây giờ nhóc dựa vào chú mà sống cho nên phải cố gắng làm việc để báo đáp. Có điều hình như chú của nhóc không hài lòng lắm. Ủng hộ chính chủ vào ngay ~ Тгum Truуen. vЛ ~
Nhìn biểu hiện của thằng bé, Tú Hiền phì cười.
"Chú không có la con. Chú chỉ ngạc nhiên thôi. Con nấu món gì?"
Nghe giọng Tú Hiền thực sự không có gì là tức giận, Chính Trực len lén ngước nhìn, lí nhí nói.
"Con..nấu mì trứng gà."
"A, chú thích mì trứng gà lắm." Tú Hiền cười với Chính Trực, chậm rãi từ trên giường xuống đất, xoa đầu thằng bé. "Con ra ngoài trước đi, chú đánh răng xong sẽ ra ngay."
Chính Trực dạ một tiếng rồi ngoan ngoãn ra ngoài. Ngoan đến mức làm cho người ta không nỡ nhìn.
Vì Chính Trực nói đã nấu mì, Tú Hiền cũng không rề rà, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, tạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-doan-di-nang/907399/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.