Không đến mười phút sau, một chiếc máy bay tư nhân đã được cấp phép bay đang ra khỏi nhà chứa. Mà Dương phu nhân cũng đuổi đến nơi.
Vừa nhìn thấy đứa cháu máu me bê bết được Đào Hạnh đỡ lấy, bà vội vàng hỏi.
“Nó bị làm sao mà thành ra thế này? Bị từ lúc nào rồi mà bây giờ mới gọi cho bà già này?”
Đào Hạnh trước đó đã nghe trợ lý Danh nói sẽ liên hệ với bà ngoại của Đặng Lâm cho nên đoán chừng đây chính là người đó. Anh thấp giọng giải thích.
“Anh ấy bị tổn thương ăn mòn bởi vũ khí AA. Trước đó cháu định liên hệ quân khu điều động máy bay quân dụng, trên đó có thiết bị y tế. Nhưng mà…”
“Là ai từ chối?” Dương phu nhân nghe một nửa thì đã hiểu kết cục.
“Là Thiếu tướng Khương, đại diện Tổng bộ phía nam.” Đào Hạnh cũng không che giấu mà nói ra.
Hôm nay là Đặng Lâm bị từ chối, ngày mai rất có thể là bản thân anh. Đặng Lâm phía sau lưng có hậu thuẫn còn như thế thì anh chỉ là một lính quèn sẽ thê thảm thế nào. Thật sự không dám nghĩ.
Dương phu nhân nghe đến đây thì nở nụ cười lạnh lùng. Nợ này không trả không phải người dòng họ Dương.
Ở quân khu, Thiếu tướng Khương bỗng thấy lạnh sống lưng. Ông ta chợt nghĩ, lúc nãy từ chối như vậy liệu có mang đến rắc rối chăng? Nhưng mà đâu thể vì một người lính mà điều động tài nguyên quân đội chứ. Dù cho người lính này có chút đặc thù. Thiếu tướng Khương lắc đầu, ông ta không sai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-doan-di-nang/907374/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.