Chương trước
Chương sau
Đường Vũ bình tĩnh lại, chết tiệt, đối phương rút cuộc là có lai lịch ra sao mà lại kinh động cả tỉnh ủy?

Nhưng, tên Dư Khang Kiện này cũng ép người quá đáng, quan to thì tài à? Mẹ kiếp, chẳng qua cũng chỉ hơn lão đây nửa cấp thôi nhé.

Nhưng những lời này của Dư Khang Kiện, tuy hơi quá đáng nhưng làm Đường Vũ ý thức đến một vấn đề là e rằng đối phương có chút lai lịch.

Mấy người hút thuốc phiện trong phòng karaoke, ngang nhiên chống đối cảnh sát, tội này không nhỏ.

Nhưng mấy tên nhãi ranh này vẫn rất ngang ngược, không coi cảnh sát ra gì.

Lúc mấy cảnh sát đi vào, bọn họ liền cầm chai rượu lên ném họ, thế mới làm cho các cảnh sát này tức điên lên, đánh cho chúng một trận. Làm cảnh sát vốn đã hơi kiêu ngạo, giờ lại bị đánh, nên ra tay mạnh hơn. Trong bốn tên thanh niên này đã có hai tên bị thương.

Nếu đổi lại là tính cách của Đường Vũ hồi trước thì sẽ thấy rằng tên này bị đánh là đáng đời.

Đang tức điên lên, thì một cảnh sát đang thẩm vấn bước vào:

- Cục trưởng Đường, có một tên miệng đột nhiên sùi bọt trắng, ngã xuống đất bất tỉnh rồi.

- Sao lại thế này?

Đường Vũ nghe xong vội nói.

- Không biết, chúng tôi đang thẩm vấn, tên này rất ngang ngược, Tiểu Châu tức quá, đấm một nhát vào bụng nó, nó liền ngã xuống đất miệng sùi bọt trắng.

- Đi xem thế nào.

Lúc Đường Vũ tới nơi, nhìn thấy một thanh niên ôm bụng quằn quại dưới đất, miệng sùi bọt trắng, người co giật. Đường Vũ nhanh chóng quyết định:

- Nhanh, lập tức đưa đến viện.

Bị cảnh sát đánh bị thương tất cả có hai người, Đường Vũ đã cho người đưa họ đến bệnh viện rồi.

Sau đó anh lái xe đến nhà Uông Viễn Dương.

Nghe nói cảnh sát đánh bị thương mấy người này, Uông Viễn Dương ôm đầu không nói gì.

Vừa nãy mình đã nói rõ trong điện thoại bảo gã là chuyện to hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có rồi, sao lại để việc này xảy ra nhỉ?

Anh không dám phê bình Đường Vũ, nhưng việc này rõ ràng là lớn chuyện rồi.

Uông Viễn Dương đương nhiên là lo lắng, công trình sắp đến tay rồi mà vì việc này thành bong bóng, đây là vụ đầu tư mấy trăm triệu liền.

Đường Vũ thấy Uông Viễn Dương không nói gì, liền bảo:

- Yên tâm đi, xảy ra chuyện gì một mình tôi chịu trách nhiệm.

Uông Viễn Dương thở dài:

- Đường Vũ, cậu quá bồng bột rồi, sao lại có thể dung túng cho thủ hạ của mình đánh người chứ? Không có tí tổ chức kỷ luật nào cả.

Đường Vũ hét lớn:

- Tình hình không phải vậy, là chúng động thủ trước, cảnh sát cũng là người, họ cũng có quyền tự vệ, chẳng lẽ làm cảnh sát là phải trơ mắt ếch ra nhìn người ta đánh mình mà không đánh lại à?

Uông Viễn Dương nói:

- Được rồi, tôi không tranh cãi với cậu, cậu vẫn chưa biết đúng không? Đối phương chỉ cần một cuộc điện thoại đã có thể kinh động tỉnh ủy. Cậu cũng không nghĩ xem, một con bé nhãi ranh hai mấy tuổi gọi một cuộc điện thoại có thể kinh động tỉnh ủy, người ta có lai lịch thế nào?

- Giờ nói chuyện này còn ích lợi gì nữa, hai tên bị thương tôi đã cho đưa tới bệnh viện rồi.

Đường Vũ ngồi xuống, hút thuốc:

- Tôi mặc kệ bọn chúng có lai lịch ra sao, vương tử phạm pháp, tội như thứ dân. Bọn chúng tụ tập hút thuốc, ngang nhiên tập kích cảnh sát, chỉ cần dựa vào những điều này có thể cho chúng ngồi vài năm tù rồi.

Uông Viễn Dương nhìn anh:

- Cậu nên gọi cho Phó Chủ tịch tỉnh Trương đi, tôi e rằng có người sẽ làm lớn chuyện lên đấy.

Đường Vũ nói:

- Tôi không muốn kinh động đến anh ấy.

Uông Viễn Dương cầm điện thoại lên:

- Cậu không gọi, tôi gọi.

Đường Vũ liền ngăn lại:

- Để tôi nghĩ đã, nếu có thể không kinh động đến anh ấy thì đừng kinh động, dù sao cũng không phải lỗi của chúng ta, sợ gì chứ?

Đang nói thì Đường Vũ có điện thoại:

- Không hay rồi, không hay rồi, Cục trưởng Đường, chết rồi, chết rồi.

- Chết tiệt, ngày đen đủi, nói gì thế hả? bố cậu chết à?

Đường Vũ nghe thấy thế liền tức điên người.

Lúc này ở đầu dây bên kia mới ý thức được lời nói của mình có vấn đề, nghỉ một hơi rồi tiếp lời:

- Hai tên hút thuốc phiện kia, một tên đã chết ở bệnh viện rồi.

- Cái gì? Tôi tới ngay.

Đường Vũ vừa nghe xong liền lo lắng.

Nếu tên này hút thuôc phiện rồi chết trong phòng karaoke thì chẳng liên quan gì tới anh, nhưng người ta là sau khi bị người của anh mang đi thẩm vấn xong, đưa đến bệnh viện mới chết. Phiền phức lớn rồi đây, chỉ sợ có người hiểu lầm, nói cảnh sát lạm dụng chức quyền đánh chết người ta, chuyện này mà truyền ra ngoài thì không hay.

Không nói thêm gì với Uông Viễn Dương, Đường Vũ nhanh chóng rời khỏi nhà Uông Viễn Dương, nhìn thấy bộ dạng hớt ha hớt hải của Đường Vũ, Uông Viễn Dương thở dài một tiếng, nhưng Đường Vũ đã xuống nhà, không thấy bóng dáng đâu nữa rồi.

Uông Viễn Dương thấy chuyện này rất bất thường, liền gọi điện cho Đường Vũ, Đường Vũ vừa trả lời điện thoại vừa vội vàng lên xe:

- Hai tên hút thuốc phiện kia, một tên đến viện thì chết.

Uông Viễn Dương ngồi bịch xuống sô pha, thế này thì lớn chuyện đây, xảy ra án mạng rồi.

Nhưng vẫn may, anh lập tức lấy lại tinh thần, gọi ngay cho Đường Vũ:

- Anh cứ trực ở viện đi, lập tức phong tỏa tin tức, tôi đến tìm Bí thư Bộ để thương lượng đối sách.

Lúc Uông Viễn Dương đi tới nhà Bộ Kiên Cố, Bộ Kiên Cố nhìn thấy vẻ sốt ruột của Uông Viễn Dương, liền thấy lạ kỳ, sau khi nghe xong chuyện, thì ra là con trai chủ tịch hội đồng quản trị của một thương gia vừa đầu tư vào Đông Lâm dẫn theo mấy người vào phòng karaoke hút thuốc phiện.

Sau khi bị cảnh sát phát hiện, hai bên xảy ra xung đột, đầu tiên là mấy người của con trai chủ tịch hội đồng quản trị ném chai rượu về phía cảnh sát, sau đó cảnh sát lại dùng côn đánh bị thương mấy người, một trong hai người đã chết trong lúc đưa tới bệnh viện.

Mặc dù người này không phải bị đánh chết, hẳn là trúng độc, nhưng suy cho cùng trên người gã có dấu vết bị cảnh sát đánh, việc này khá khó nói.

Cô gái đi cùng với con trai chủ tịch hội đồng quản trị nghe nói lai lịch bề thế, đầu tiên cô ta gọi cho Uông Viễn Dương khiếu nại, sau đó lại gọi lên tỉnh ủy.

Phó Giám đốc Dư không những mắng thậm tệ Uông Viễn Dương, còn gọi điện cho Đường Vũ yêu cầu thả người, Uông Viễn Dương không biết lai lịch cô gái này, nhưng anh biết rằng chỉ cần một cuộc điện thoại của cô mà kinh động được đến Phó Giám đốc tỉnh ủy thì e rằng không hề đơn giản chút nào.

Giờ thì người này không thể thả được, việc này nên xử lý sao đây, cần phải thương lượng với người cầm đầu thành phố Đông Lâm mới được.

Bộ Kiên Cố giờ mới thấy đau đầu, một bên thương nhân nước ngoài, một bên là tỉnh ủy, sợ rằng còn có quan hệ nào khác nữa, anh nghĩ một lúc:

- Đã phong tỏa tin tức này chưa?

- Đường Vũ đã sang đó rồi.

Nói thực ra thì, những chuyện kiểu sứt đầu mẻ chán như thế này, Bộ Kiên Cố chẳng muốn quản.

Nhưng Uông Viễn Dương tìm đến mình, anh thấy mình đúng là không còn lý do gì để từ chối.

Lớn chuyện rồi đây.

Giờ biện pháp duy nhất chính là lập tức điều tra rõ ràng thân phận của người chết, nhưng hy vọng gã chỉ là kẻ đi cùng, không có lai lịch gì cả. Đối phương không có lai lịch gì thì việc này dễ dàng hơn nhiều.

Trong lòng nghĩ như thế, nhưng Bộ Kiên Cố lại không thể nói thế.

- Tôi đến bệnh viện xem thế nào, tôi báo với Phó Chủ tịch tỉnh Trương, nếu đối phương thực sự liên quan tới hút thuốc phiện, tập kích đánh cảnh sát, chúng tôi cũng không thể vì lai lịch của đối phương mà từ bỏ chính nghĩa, cần làm thế nào thì vẫn phải làm như vậy.

Những câu nói này của Bộ Kiên Cố rất chính nghĩa nhưng Uông Viễn Dương vẫn phát hiện ra gã có hơi chột dạ, bảo mình báo cáo cho Phó Chủ tỉnh Trương, rõ ràng là sợ gánh trách nhiệm rồi.

Vương tử phạm pháp tội như dân đen, nói thì dễ làm mới khó. Trong lịch sử chỉ có một ông Bao Chửng, cũng chỉ có ông ta dám xử trảm con rể Vua. Đổi là người khác thì sẽ không ai thế được.

Hai người phân công rõ ràng, Bộ Kiên Cố lập tức tới bệnh viện, gần như để Uông Viễn Dương toàn quyền định đoạt. Bộ Kiên Cố đương nhiên biết rằng, chỉ cần đến tai tỉnh ủy thì bản thân không thể làm gì được nữa rồi.

Đường Vũ gặp người chết trong bệnh viện, và một tên khác bị thương được đưa đến bệnh viện cùng lúc ấy. Anh yêu cầu cảnh sát khống chế đối phương, bảo đảm tin tức này không bị tiết lộ ra ngoài.

Như vậy có thể tranh thủ chút thời gian bình tĩnh xử lý việc này, anh không muốn báo cho Trương Nhất Phàm, nếu chuyện gì cũng báo cho Trương Nhất Phàm thì chứng tỏ rằng bọn họ là đám vô dụng.

Theo kết quả ở từ bệnh viện, đối phương do hút thuốc phiện dẫn tới tử vong, đây là việc Đường Vũ đã sớm dự liệu trước được. Biết được kết quả này trong lòng anh đã có dự tính, gọi điện cho Liễu Hải:

- Liễu Hải, thông báo cho tổ chức tia chớp, lập tức kiểm tra giúp tôi lai lịch mấy tên này.

Liễu Hải nhận được thông báo, liền ra lệnh cho đội tia chớp lập tức điều tra lai lịch mấy tên này.

Lúc Bộ Kiên Cố đến bệnh viện thì gặp Đường Vũ đi ra, liền hỏi han sự tình, Đường Vũ nói không sao, tên kia chết do hút thuốc quá liều.

Bộ Kiên Cố sờ đầu gãi tai, thế cũng được à?

Đường Vũ không có thời gian tào lao với ông ta, anh phải về ngay để trấn át mấy tên này.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.