Chương trước
Chương sau
Số lần Sở Dụ đến chỗ Trương Nhất Phàm nhiều lên rõ rệt, rất nhiều người để tâm việc này, rồi âm thầm suy nghĩ, xem ra Phó Chủ tịch tỉnh Sở và Phó Chủ tịch tỉnh Trương đã liên kết với nhau rồi, quan hệ thân thiết thế kia, đáng để suy nghĩ.

Sở Dụ là Phó Chủ tịch tỉnh đứng cuối bảng xếp hạng, lại là một phụ nữ, bà ta chẳng lẽ lại có suy tính gì à?

Có suy tính gì đó là đúng thôi, leo lên đến vị trí này ai không có suy tính, ham muốn quyền lực là vô cùng tận.

Cho dù người này là đàn ông hay phụ nữ.

Phó Chủ tịch tỉnh Lưu chịu trách nhiệm quản lý kiến trúc thành phố, nông thôn, bảo vệ môi trường, tài nguyên đất, quản lý con người, quản lý công thương, thể dục, hạch toán công tác khẩn cấp đột nhiên ngã bệnh, phải xin nghỉ ba tháng, công việc trong tay ông ta đương nhiên sẽ phải cần người chia sẻ.

Buổi chiều Thẩm Hoành Quốc gọi Trương Nhất Phàm đến bảo:

- Đồng chí Lưu Trí bị ốm, cậu có suy nghĩ thế nào với chuyện này?

Trương Nhất Phàm biết cái ông muốn dò hỏi chính là các việc mà Lưu Trí được phân công quản lý. Hắn nghĩ ngợi một lúc, những mảng mà đồng chí Lưu Trí quản lý khá nhiều, hay là tạm thời phân cho các Phó chủ tịch tỉnh khác quản lý.

Thẩm Hoành Quốc lại không nghĩ như thế, nếu chia ra thì sau khi ông ta quay lại, sự việc sẽ rất lộn xộn, mỗi người một ý, ông ta sẽ phải tập hợp ý kiến của mọi người lại, rồi điều chỉnh, quá khó khăn. Cậu xem có vị Phó chủ tịch tỉnh nào có thể kiêm nghiệm, trọng trách nặng một chút.

Trọng trách trên vai đồng chí Lý Dung Thanh và Lôi Binh khá nặng rồi. Không thể để giao thêm cho họ được, còn lại chỉ có mỗi Sở Dụ. Thiết nghĩ Thẩm Hoành Quốc cũng có ý này. Trương Nhất Phàm châm điếu thuốc không nói gì, Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, rõ ràng là đợi hắn mở lời. Trương Nhất Phàm đành nói:

- Gần đây đồng chí Sở Dụ khá tích cực, đồng chí ấy cũng nhiều lần đề nghị tăng thêm lượng công việc cho đồng chí ấy, tôi nghĩ hay là giao cho đồng chí ấy làm thử xem sao.

Thực ra khi nói câu này, Trương Nhất Phàm cũng có tâm tư riêng. Mấy đồng nghiệp nam khác nắm quyền lớn trong tay, đã không thể bắt họ chia sẻ thêm những công việc này, một người quản lý càng nhiều, quyền lực càng lớn, dã tâm đương nhiên sẽ lớn.

Sở Dụ gần đây không phải là hay đến chỗ mình sao? Hơn nữa lại là đồng nghiệp nữ, sẽ không tạo ra sóng gió quá lớn, vậy thì ta thuận nước giong thuyền thôi.

Thẩm Hoành Quốc nhìn hắn, gật đầu, vậy thì để đồng chí Sở Dụ kiêm đi.

Hai tháng trời có thể tạo ra biến động lớn đến đâu chứ?

Thông thường thì Sở Dụ chỉ cần duy trì hiện trạng, không để xảy ra lộn xộn coi như là đã thành công rồi.

Hai người sau khi thương lượng xong xuôi đâu đấy, vấn đề phân công công tác này còn cần được Chủ tịch tỉnh xem xét trong hội nghị cấp cao. Cho dù các Phó chủ tịch phía dưới có bất đồng quan điểm, nhưng một khi Thẩm Hoành Quốc đã quyết định thì cơ hội cho người khác thay đổi là rất ít.

Quả nhiên, trong cuộc họp cấp cao ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm đề cử, các đồng chí khác tranh luận phát biểu ý kiến xong liền, Thẩm Hoành Quốc kết luận nói vậy sẽ do đồng chí Sở Dụ tạm thời kiêm quản công việc của Phó chủ tịch tỉnh Lưu Trí.

Sở Dụ nghe thấy kết luận này trong lòng khá vui mừng.

Cuối cùng cũng có cơ hội, cô quyết định nắm lấy cơ hội này để biểu hiện bản thân.

Hội nghị kết thúc, Sở Dụ lại đích thân đến văn phòng Trương Nhất Phàm cảm ơn.

Trước những lời cảm ơn súc tích của Sở Dụ, Trương Nhất Phàm chỉ cười cười. Nhưng hắn từ chối lời mời ăn cơm của Sở Dụ.

Kiến thiết thành phố không phải chuyện đơn giản, cũng không biết Sở Dụ có năng lực đảm đương việc này không, nhưng nhìn biểu hiện của Sở Dụ, Trương Nhất Phàm lại một lần nữa cảm nhận sự thích thú của việc nắm giữ vận mệnh người khác.

Trương Nhất Phàm và Thẩm Hoành Quốc cũng phối hợp rất ăn ý. Thường thì Thẩm Hoành Quốc sẽ không trực tiếp đưa ra ý kiến của mình, mặc dù là bản thân có ý tưởng nào đó cũng sẽ thông qua đề xuất của cấp dưới, sau đó ông tổng kết. Đây chính là nghệ thuật của lãnh đạo.

Đường Vũ sau khi về Đông Lâm, trong lòng suy nghĩ những lời nói của Trương Nhất Phàm. Anh nghĩ làm sao nắm bắt được chuyện này, để Đông Lâm vượt trội hơn hẳn trong sự vận hành của toàn tỉnh.

Từ trên tỉnh trở về, Đường Vũ đi gặp Độ Kiên Cố, hai người tiến hành triển khai công tác phòng chống ma túy trong phạm vi toàn thành phố, tạo thành sự thống nhất với lời kêu gọi của Tỉnh ủy. Bộ Kiên Cố nói mình sẽ kiên trì ủng hộ công tác này.

Sau khi về đến cục, anh ta lập tức bảo Lôi Lệ tổ chức cuộc họp gấp, truyền đạt tinh thần của chỉ thị mà cấp trên giao phó.

Giờ Đường Vũ cũng là cán bộ cấp tỉnh, bản thân vừa giữ chức Bí thư Đảng Ủy Công an kiêm Trưởng Phòng công an thành phố. Bộ Kiên Cố trong vấn đề của Đường Vũ cũng suy nghĩ khá thận trọng, không cần Trương Nhất Phàm phải ra ám hiệu, bản thân ông cũng đề bạt Đường Vũ.

Cái này đương nhiên là dựa vào kết quả của lần cùng nhau chiến đấu chống Sars giữa Trương Nhất Phàm và Bộ Kiên Cố. Bộ Kiên Cố nhận thức sâu sắc rằng bản thân nếu muốn tiến thân thêm nữa hoặc ngồi vững ở vị trí này thi vấn đề hàng ngũ là rất quan trọng.

Buổi tối, một vị trưởng công an đồn Nam Thành mời Đường Vũ ăn cơm.

Ăn xong lại đi hát karaoke.

Đường Vũ hơn bốn mươi tuổi, khá thích những tiết mục này, hơn nữa ông trưởng công an này rất biết cách sắp xếp. Đường Vũ khá thích cô gái uống rượu, ca hát nhảy múa cùng mình.

Không ngờ đúng lúc cao hứng thì xảy ra sự việc ngoài ý muốn.

Trong phòng bên cạnh, vài cảnh sát của đồn công an nhận được thông báo có người hút thuốc phiện trong quán karaoke.

Ở nơi đầu sóng ngọn gió này lại có người dám hút thuốc phiện ở đây?

Lúc cảnh sát dẫn người xông vào thái độ của đối phương rất hỗn xược, lại còn cầm chai rượu ném vào người cảnh sát.

Từ trước tới giờ chỉ thấy cảnh sát đánh người, chưa từng nghe nói có người dám đánh cảnh sát. Mấy cảnh sát này điên lên, liền nện cho mấy thanh niên trong phòng một trận. Trong đó có một cô gái trông giống kiểu con nhà quyền thế, chỉ vào đám cảnh sát nói:

- Các người giỏi lắm, hôm nay không gọi người lột da mấy người, các người còn không biết làm cảnh sát như thế nào à?

Đúng lúc hăng máu thì là lúc Đường Vũ đi vệ sinh nghe thấy liền đi tới xem, thấy trong phòng rất lộn xộn.

Anh trưởng đồn công an cũng chạy tới, hỏi rõ tình hình xong, đang định bắt người về đồn, thì cô gái kia nói:

- Điện thoại của Chủ tịch thành phố Uông, các người ai dám nghe?

Trong lòng Đường Vũ cười nhạt, đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này mà một số kẻ thật to gan lớn mật, bị phát hiện hút thuốc phiện trong phòng mà vẫn còn ngạo mạn như thế, xem ra đúng là phải có lai lịch đây.

Nhưng anh không ngờ cô gái này lại dám gọi điện cho Uông Viễn Dương, Đường Vũ giơ tay ra cầm điện thoại lên nghe:

- Chủ tịch thành phố Uông, là tôi, Đường Vũ.

Uông Viễn Dương nói:

- Rút cuộc là có chuyện gì thế?

Đường Vũ thuật lại sơ lược sự tình, Uông Viễn Dương nói:

- Vậy thì mang về đồn trước đã. Đối phương là thương nhân, cần chú ý ảnh hưởng.

Ý của Uông Viễn Dương là có thể giảm tội thì giảm, không nên gây khó khăn cho việc thu hút đầu tư của thành phố.

Những lời này của Uông Viễn Dương, Đường Vũ đương nhiên sẽ để việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ hóa không có.

Anh liền nói:

- Mang về đồn.

Không ngờ cô gái kia mặt kiêu ngạo nói:

- Các người phải suy nghĩ cho kỹ hậu quả của việc làm này.

Một thanh niên tầm 27,28 tuổi bên cạnh anh đứng dậy nói với Đường Vũ:

- Anh là sếp của bọn họ? Đến đúng lúc lắm, tôi cần tố cáo bọn họ đánh người, lạm dụng quyền hành, bọn họ đánh tôi ba phát, tên này còn bạt tai tôi. Hôm nay tao không gọi người lột da bọn mày, tao, mẹ kiếp, ông mày không lăn lộn trên giang hồ nữa.

Đường Vũ nhìn chằm chằm tên này chưa nói gì. Anh trưởng đồn công an xông lên tát “bốp” một cái, làm tên thanh niên này hoa cả mắt:

- Mẹ mày à, là cái thá gì mà dám nói với Cục trưởng Đường như vậy.

Nhìn thấy Trưởng đồn công an đánh người, Đường Vũ vốn định ngăn lại, nhưng đôi nam nữ thật quá quắt, thái độ thì vô cùng ngạo mạn, rõ ràng chúng hút thuốc phiện trong quán karaoke, lại còn dám đánh cảnh sát, loại người gì chứ? Cho chúng biết mặt tí vậy. Không có sau này mình khó bề ăn nói với đám huynh đệ phải chịu uất ức kia.

Cô gái kia đứng lên:

- Thì ra anh chính là cục trưởng Đường, được lắm, được lắm. Đã nghe danh tiếng của anh từ lâu, hôm nay vừa gặp quả nhiên là khác thường, không ngờ dám dung túng cho thủ hạ đánh người. Tôi phải khởi tố các người.

Đường Vũ thấy hai đứa này thật xấu xa, liền quên hết những lời của Uông Viễn Dương, sờ sờ mũi nói:

- Các cậu nhìn thấy ai đánh người rồi?

Mấy cảnh sát đứng bên cạnh sớm đã căm tức mấy thằng này, liền đồng thanh nói:

- Không có…

Đường Vũ cười nhạt nói:

- Không phải nhiều lời với chúng, mang về đồn.

Bảy tám người trong phòng, đều là thanh niên tầm hai ba mươi tuổi, bốn nam, bốn nữ, trông khá có lai lịch, trên người toàn hàng hiệu, trên tay, trên cổ toàn là vàng lấp lánh. Nghe nói mang về đồn, tên con trai liền bảo:

- Đi thì đi, ai sợ ai chứ?

Mấy người được mang thẳng tới đồn công an, Đường Vũ dặn dò, ghi khẩu cung của mấy người này, không ngờ hai đứa này vẫn rất ngoan cố bảo:

- Từ giờ trở đi tôi từ chối trả lời bất kỳ câu hỏi nào của các người, tôi cần gặp luật sư của mình.

- Điên à… Mẹ kiếp, mày xem phim nhiều quá rồi, nên hơi tí là gọi luật sư, ngành luật sư do nhà mày lập ra à?

Cảnh sát thụ lý vụ án bực mình, chưa bao giờ lại nhục như lần này, ra ngoài tuần tra, lại còn bị người ta đánh cho một trận, từng nhìn thấy người giết lợn, chưa thấy lợn giết người bao giờ. Thế giới này đảo lộn hết rồi?

Thế là trong lúc tức giận, ném thẳng cái cốc đập vào đầu tên con trai kia chảy máu.

Đường Vũ đang định gọi điện cho Uông Viễn Dương, không ngờ có điện thoại từ văn phòng tỉnh gọi điện tới:

- Đường Vũ phải không?

Giọng nói lạnh băng, Đường Vũ vừa nghe đã biết đối phương là ai, Phó giám đốc công an tỉnh Dư Khang Kiện, Đường Vũ vừa nói, chính tôi đây, đối phương liền tức giận mắng:

- Anh còn muốn làm Trưởng phòng công an thành phố nữa không? Làm việc kiểu đấy? Ai cho anh to gan lớn mật thế? Ai cũng dám bắt, lập tức thả người cho tôi.

Trong lòng Đường Vũ tức giận, liền mắng thầm, mẹ kiếp, không phân rõ trắng đen phải trái đã mắng người.

Nhưng, trước mặt Phó giám đốc công an tỉnh, anh vẫn cẩn thận trả lời:

- Bọn họ có dính líu tới hút thuộc phiện, còn đánh cảnh sát nữa.

- Hút thuốc phiện không phải là buôn thuốc phiện, cho dù có giết người anh cũng phải lập tức thả người cho tôi.

- Phó giám đốc Dư…

Đường Vũ chưa nói xong Dư Khang Kiện liền cúp máy.

- Mẹ kiếp…

Đường Vũ cũng điên lên, ném điện thoại cái bụp, điện thoại bị ném ra xa vài mét, vỡ vụn trên nền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.