Chương trước
Chương sau
Bởi vì Bao Dụ Dân đột nhiên qua đời, vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh vẫn trống, Thẩm Hoành Quốc liền liên lạc với Lý Thiên Trụ về chuyện này. Lý Thiên Trụ kiên quyết bày tỏ, trước khi chuyện của Bao Dụ Dân được điều tra rõ, tuyệt đối không được đề cập với cấp trên về chuyện chọn người vào vị trí Phó chủ tịch thường trực tỉnh.

Bởi vậy, chuyện này trở thành chuyện mấy Phó chủ tịch tỉnh quan tâm nhất lúc bấy giờ, thái độ của Lý Thiên Trụ, làm cho người ta mừng mà lại lo. Còn hôm nay trong cuộc họp góp ý của Thẩm Hoành Quốc mở ra, Thư ký của Quách Vạn Niên bị đưa tới văn phòng Ủy ban kỷ luật.

Tiếu Lâm Dũng thấy trận thế này cũng không chút sợ hãi gì.

- Haizz, đồng chí của viện kiểm sát đến rồi.

Tiếu Lâm Dũng ngồi xuống đối diện, châm một điếu thuốc:

- Các anh có việc gì cứ hỏi đi. Tôi nhất định sẽ phối hợp tốt công tác điều tra của tổ chức.

So sánh với thư ký Lưu Bình của Bao Dụ Dân, anh ta rõ ràng có ưu thế tư tưởng cứng rắn hơn rất nhiều. Đúng vậy, kẻ giật dây của Lưu Bình đã bị hạ gục, hơn nữa bản thân chỉ cần Quách Vạn Niên không ngã, người của Ủy ban kỷ luật cũng không thể tùy tiền đối xử với mình.

Lâm Đông Hải thấy thái độ của Tiếu Lâm Dũng, trầm giọng nói:

- Thư ký Tiếu, chúng tôi có vài chuyện cần chứng thực, hi vọng anh phối hợp cho tốt.

Tiếu Lâm Dũng nói:

- Nên như vậy mà, Phó chủ tịch Bao trước giờ rất gần gũi với Phó chủ tịch Quách, Phó chủ tịch Bao xảy ra chuyện, Phó chủ tịch Quách cũng rất buồn, chúng tôi hi vọng sự việc này có thể điều tra ra manh mối hơn bất cứ ai. Đồng thời hi vọng Bí thư Lâm công bằng công chính, xử lý vấn đề một cách bình đẳng nhất. Đừng để cho một số kẻ bất lương rắp tâm thực hiện được ý đồ của mình.

Bên cạnh có người nói:

- Anh phí lời làm gì, hỏi anh câu nào trả lời câu đấy là được.

Tiếu Lâm Dũng nói:

- Được, vậy thì tôi không nói nhiều nữa, bắt đầu đi! Nhưng đừng lấy quá nhiều thời gian của tôi, buổi chiều Phó chủ tịch Quách vẫn còn một cuộc họp quan trọng.

Nói láo, Quách Vạn Niên nghỉ hưu rồi, còn có cuộc họp quan trọng nào? Ăn nói lung tung! Đúng là tự dát vàng lên mặt mình.

Lâm Đông Hải trầm giọng nói:

- Buổi sáng cùng ngày đồng chí Bao Dụ Dân xảy ra chuyện, anh ở đâu?

Tiếu Lâm Dũng ra vẻ suy tư một chút:

- Quên rồi, các anh cũng biết, chúng tôi làm thư ký không có thời gian cho bản thân, lãnh đạo chỉ bảo cái gì, thì chúng tôi làm cái đó, rất nhiều việc, quên rồi.

Thái độ của Tiếu Lâm Dũng không hợp tác chút nào, tất cả đều là không chế, cái này đã nằm trong dự đoán của Lâm Đông Hải. Mặc dù vụ án này đã được công an tham gia vào, Lâm Đông Hải là Phó chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật, kiêm thêm thân phận Giám đốc sở giám sát, tất nhiên không thể lơ là chút nào.

Anh ta xoáy sâu tầm nhìn, nhìn chằm chằm Tiếu Lâm Dũng:

- Nếu như Thư ký Tiếu đã quên, tôi đây cũng không quên nhắc nhở anh chút.

Không đưa cho gã một chứng cứ gì, gã nhất định trong lòng thấy may mắn, sẽ không nói ra sự thật.

Lâm Đông Hải nói:

- Trước khi đồng chí Bao Dụ Dân xảy ra chuyện, cũng là trước 10strong6, phu nhân của Bao Dụ Dân chứng thực, ông ta có chỉ bảo, yêu cầu Lưu Bình đi tìm đồng chí Quách Vạn Niên lấy thuốc cao huyết áp. Chính là trong khoảng thời gian này, Lưu Bình quay về phòng làm việc, vẫn chưa kịp vào phòng làm việc thì nhận được một cuôc điện thoại, vì thế anh ta phải đi đến phòng làm việc của đồng chí Quách Vạn Niên. Lưu Bình vừa rời khỏi, có người thừa dịp lẻn vào, dùng điện thoại bàn của phòng Lưu Bình, gọi điện cho thư ký của Phó bí thư Trương. Trong điện thoại chỉ nói một câu ‘ bảo Phó chủ tịch Trương nhanh chóng đến bệnh viện, Phó chủ tịch Bao có chuyện cần nói’. Từ điện thoại bàn trong phòng Lưu Bình, chúng tôi còn tìm được dấu vân tay, còn nữa, tôi cho anh nghe cái này.

Lâm Đông Hải vung tay lên, thư ký lập tức mở đoạn ghi âm:

- Bí thư Đằng,Phó Chủ tịch Bao mời Phó Chủ tịch Trương đến đây một chuyến. Có chuyện quan trọng muốn bàn bạc.

Tiếu Lâm Dũng nhún nhún vai:

- Tôi không hiểu, cái này thì liên quan gì đến tôi?

Lâm Đông Hải vỗ bàn nói:

- Tiếu Lâm Dũng, việc đến nước này rồi, lại còn dám chống chế. Bây giờ chứng cứ rất xác thực, anh tự cho là áo tiên không thấy vết chỉ, nhưng thực ra lại có hàng ngàn khe hở. Dấu vân tay này chính là của anh, còn nữa, đoạn ghi âm này cũng là tìm thấy từ điện thoại của anh. Anh còn muốn nói gì nữa không?

Thần sắc Tiếu Lâm Dũng có chút thay đổi, cẩn thận nhớ lại, điện thoại của mình rơi vào tay của người khác khi nào nhỉ? Cái này là không thể! Đột nhiên, trong đầu gã lóe lên một ý nghĩ, hay là…?

Chính là buổi tối hôm trước, gã đi xông hơi cùng vài người bạn, cô phục vụ ở chỗ xông hơi có vấn đề! Tiếu Lâm Dũng lập tức ý thức được mức nghiêm trọng của vấn đề.

Đều là người của Ủy ban kỷ luật dưới sự lãnh đạo của Lý Hồng, chỗ nào cũng nhúng tay vào, không ngờ đến cả một nhân viên Sauna cũng nằm trong tay bọn họ. Nhưng gã vẫn rất điềm tĩnh.

Tiếu Lâm Dũng nói:

- Đúng vậy, Phó chủ tịch Quách và Phó chủ tịch Bao rất gần gũi, tôi rất hay đến phòng làm việc của Lưu Bình, trên điện thoại của anh ta có dấu vân tay của tôi, điều này cũng không có gì lạ. Điện thoại trong phòng làm việc của tôi cũng có dấu vân tay của người khác như vậy, Bí thư Lâm, cái gọi là dấu vân tay e rằng không nói lên được điều gì? Chính là chuyện đoạn ghi âm của anh, tôi không biết là chuyện gì xảy ra. Có thể Lưu Bình đã từng dùng qua điện thoại của tôi, chức năng ghi âm của điện thoại đã ghi âm lại rồi.

Ngụy biện, thằng nhãi này không ngờ lại giảo quyệt như vậy, cũng không coi công an và người của Ủy ban kỷ luật ra làm sao. Nhưng đồng thời cũng nói lên rằng, thằng nhãi này quả thực rất am hiểu pháp luật, gã biết rằng dựa vào những chứng cứ không xác thực này thì không thể làm gì được gã.

Đáng tiếc, gã đánh giá mình quá cao rồi, quá xem nhẹ người khác rồi. Tối hôm qua Ủy ban kỷ luật đã tìm ra một chứng cứ, những chứng cứ này có thể trực tiếp chứng mình, gã chính là người ủy thác chiếc chuông gỗ kia.

Lâm Đông Hải lấy ra một pháp bảo:

- Đây là thẻ điện thoại China Unicom, còn có tờ giấy này nữa.

Lâm Đông Hải giơ giơ tờ giấy được đánh máy trong tay lên. Loại giấy này là loại giấy A4 mà trong văn phòng làm việc của ủy ban dùng. Vốn loại giấy này cũng không có gì, chỗ nào cũng có, trên giấy in số điện thoại và địa chỉ vận chuyển.

Lâm Đông Hải nói:

- Đây là loại giấy in chuyên dùng của văn phòng đồng chí Quách Vạn Niên, chúng tôi tìm được văn bản mà anh xóa bỏ trong máy tính của anh. Mặc dù anh rất thông minh, nhớ xóa dấu vết, nhưng đáng tiếc, anh lại bất cẩn không xóa hết trong tập tin đã xóa, lại để cho nhân viên kỹ thuật của chúng tôi tìm ra được văn bản đã được in này. Hơn nữa, anh còn thông qua số điện thoại này, gọi điện cho công ty chuyển phát nhanh. Yêu cầu bọn họ sắp xếp trước chuyện của anh. Vì thế, anh lại phải trả thêm 200 tệ nữa.

- Anh yêu cầu người của công ty chuyển phát nhanh chuyển đồ của anh đến bệnh viện trong thời gian quy định. Sau đó anh hủy tấm cáp này. Nhưng thật đáng tiếc, chiếc cáp này cũng bị chúng tôi tìm thấy, anh còn muốn nói gì nữa không?

- Không thể nào, tấm cáp này là tôi 4 tháng trước…

Tiếu Lâm Dũng đột nhiên mở miệng, sau khi hắn phát hiện ra mình lỡ miệng, lập tức dừng lại. Mấy người Lâm Đông Hải rất để ý đến tình tiết này, một viên cảnh sát bên cạnh đi tới, lấy còng tay còng tay gã lại.

Tiếu Lâm Dũng nhụt chí nói:

- Tôi muốn gặp Phó chủ tịch Quách!

- Anh có thể gặp ông ấy!

Lâm Đông Hải khua khua tay:

- Dẫn vào đi!

Giờ phút này, trong lòng Lâm Đông Hải thầm cảm thán, nếu không vì nhân vật bí ẩn kia, giao cho mình những tài liệu này, e rằng sự việc cũng sẽ không lộ chân tướng nhanh như vậy. Quách Vạn Niên à Quách Vạn Niên, chơi với lửa có ngày bị lửa thiêu chết. Lâm Đông Hải thở dài, vụ án của thằng nhãi này ở nhà máy sắt thép An Dương, lúc trước Lý Thiên Trụ coi lão là thành phần lão làng, nên mới không truy cứu đến cùng, thả cho lão một đường, không ngờ tà tâm của lão vẫn không đổi, lại khơi mào cho trận đấu này! Giá họa cho Trương Nhất Phàm, khiên dư luận xôn xao.

Tuy nhiên, bây giờ vụ án này cuối cùng cũng tìm ra manh mối, đúng là một tin tốt lành, Tiếu Lâm Dũng tâm lý cứng rắn như vậy, còn bị mấy người bên bình phá đổ. Lâm Đông Hải đứng dậy nói với mọi người:

- Cuối cùng có manh mối rồi, đợi khi vụ án này tìm ra manh mối, tôi mời mọi người đi ăn cơm.

Một đồng chí kiểm sát bên cạnh nói:

- Về sau mời không bằng bây giờ mời luôn đi, Bí thư Lâm.

Lâm Đông Hải vừa thu dọn đồ đạc vừa nói:

- Bây giờ chưa được, tôi phải lập tức đi báo cáo công tác đã.

Trong phòng làm việc của Lý Thiên Trụ, Lý Hồng và Thẩm Hoành Quốc đều trầm mặc không nói gì.

Căn cứ vào khẩu cung của Lưu Bình và Tiếu Lâm Dũng, Quách Vạn Niên trở thành người tình nghi nhất. Thẩm Hoành Quốc nói:

- Thật không rõ, ông ta sao lại làm như vậy? Mưu đồ là gì? Động cơ là gì?

Lý Hồng phân tích:

- Theo góc độ phân tích này của Phó chủ tịch thường trực, ông ta chính xác không có động cơ gì. Nhưng xem xét vụ án của nhà máy sắt thép An Dương, ông ta lại có đủ lý do và động cơ. Ông ta không được lợi gì mà là muốn trả thù.

Vẻ mặt Lý Thiên Trụ nặng nề, ngay dưới mắt mình lại xảy ra nội tình như vậy, tất nhiên trong lòng không vui vẻ gì. Ông ta nói với Lý Hồng:

- Chúng ta cũng không cần phải phân tích nữa, để anh ta thẳng thắn cùng đồng chí Ủy ban ký luật trung ương đi. Cô chuẩn bị tài liệu chút, lập tức giao cho Ủy ban kỷ luật trung ương.

Lý Hồng vội vàng trả lời:

- Vâng!

Lý Thiên Trụ lại nói:

- Lập tức phái người đi theo dõi đồng chí Quách Vạn Niên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.