Tiếng chuông trong đêm, giống như tiềng chuông báo tử vậy, từng tiếng từng tiếng đánh vào tâm khảm của Quách Vạn Niên.
Lão ta ôm đầu, chỉ vào chiếc chuông ở dưới đất nói:
- Ném ngay đi, ném ngay ra ngoài…
Một cái chuông, làm sao phải ném? Bà xã nhìn Quách Vạn Niên giống như người bị thần kinh, trong lòng nói thầm. Chuông là chuông tốt, đồ cổ, chế tác tinh xảo.
Bà đang định nhặt cái chuông lên, Quách Vạn Niên liền vồ lấy, ôm lấy cái chuông ném qua cửa sổ.
Ầm một tiếng, một âm thanh nặng nề vang lên, cái chuông rơi từ tầng ba xuống, bị vỡ thành năm bảy mảnh. Có mấy người đang đi dạo bên đường, bị một cái chuông không biết từ đâu rơi xuống, sợ tới mức mặt mày xanh lét, tí nữa thì hồn bay lên mây xanh.
Rất nhiều người vây quanh chiếc chuông bàn tán, chỉ trỏ, bàn luận xôn xao.
Trong nhà Phó chủ tịch, dạo này không được yên tĩnh nhỉ!
Quách Vạn Niên ôm đầu, ngồi trên ghế sofa, tinh thần có chút kích động.
Bà xã dường như không hiểu chuyện gì, những chuyện ồn ào huyên náo gần đây ở huyện, bà đương nhiên nghe thấy không ít. Cho tới nay, trong lòng bà vẫn cảm thấy phẫn nộ và bất đắc dĩ. Cho rằng Trương Nhất Phàm quá mạnh mẽ, lại điều Quách Vạn Niên đến mảnh đất này, hơn nữa lại hạ gục Bao Dụ Dân, loại người như này quá độc ác.
Bởi vì chuyện của con rể, vợ chồng Quách Vạn Niên luôn dè chừng Trương Nhất Phàm, thậm chí là căm thù.
Nhưng con rể của mình là món hàng gì, trong lòng bà đều biết. Lúc trước bà có khuyên ngăn Quách Vạn Niên, đừng động đến con người này, cũng đừng đối đầu làm gì, nhưng Quách Vạn Niên không nghe, cuối cùng lại dẫn tới tai họa của An Dương.
Thấy bộ dạng của Quách Vạn Niên, bà dường như đã hiểu ra điều gì đó.
Một cái chuông cổ, lại trở thành vũ khí giết người của bọn họ.
Quách Vạn Niên nhìn thấy chiếc chuông này, hoảng sợ đến mức như vậy, trong lòng bà ít nhiều hiểu được. Bao Dụ Dân chính là vì chiếc chuông như này mà tức đến chết, bà âm thầm lắc đầu, nước mắt không kìm được dâng lên.
- Vạn Niên, ông lại làm nên sai lầm lớn rồi, đây là sai lầm gì vậy! Mình của nghỉ hưu rồi, sao lại đi can thiệp vào những chuyện như này, ông hồ đồ, quả thật hồ đồ rồi…
Quách Vạn Niên ôm đầu, vẻ mặt đau khổ.
Bà xã chạy lại, quỳ trên sàn nhà, ôm lấy chân của lão ta, khóc lóc kể lể.
- Vạn Niên, ông thật hồ đồ…
Quách Vạn Niên tự nhiên đứng dậy, đá văng người phụ nữ đang ôm chân mình mà khóc ra nói:
- Bà thì biết cái gì! Bà nghĩ rằng tôi cứ cam tâm như vậy mà về hưu sao? Tôi vì cái gì mà lại thê thảm như vậy, vì cái gì? Tôi muốn nó cũng không có được An Bình, nó hủy hoại Quế Lâm, hủy hoại Tương Vân, lại còn hủy hoại cơ nghiệp bao năm trời của tôi, tôi thề không đội trời chung với nó!
Bà xã ngồi dưới sàn nhà, nước mắt sụt sùi nói:
- Cái chuông kia của Phó Chủ tịch Bao, là ông gọi người mang đến sao?
Cơ mặt Quách Vạn Niên co giật:
- Nói láo, nói láo, quan hệ giữa tôi và Bao Dụ Dân tốt như vậy, sao có thể là tôi được. Bà đừng đoán mò.
Nói xong, lão ta liền không khống chế được cảm xúc, chạy vào phòng sách.
Bà xã của lão ngồi dưới nền nhà, nhìn vẻ mặt của Quách Vạn Niên, trong lòng đã chứng thực được bảy tám phần.
Người ngoài nói quan hệ của Bao Dụ Dân và Quách Vạn Niên rất tốt, ai cũng không thể ngờ được, lão ta lại hại chết chính đồng minh của mình. Vì vậy, Trương Nhất Phàm bị bêu danh, mục đích của lão ta đạt được rồi, nhưng lão ta được cái gì?
Xuất thân là một nhà giáo như bà, chỉ biết một đạo lý, cho dù làm cho Trương Nhất Phàm thân bại danh liệt, Quách Vạn Niên cũng phải trả một cái giá tương đương. Thế lực của Trương gia lớn như vậy, hạ gục Quách Vạn Niên chỉ là chuyện nhỏ.
Lần này Quách Vạn Niên đúng là chơi với lửa, thấy lão ta từng bước bước vào vũng bùn mà không ngoi lên được, hơn nữa càng ngày càng lún sâu, bà cũng chỉ biết như vậy, sớm muộn gì cũng hủy hoại chính mình, hủy hoại cả gia đình này.
Trương Nhất Phàm trong thời gian này khiên tốn đến lạ thường, Lý Thiên Trụ vì chuyện này, trong lòng vô cùng căm tức.
Cảm nhận được sự thay đổi này của Lý Thiên Trụ, Trương Nhất Phàm cũng chẳng buồn giải thích.
Hắn bây giờ đang chờ đợi, đợi kết quả của chuyện này.
Tin chắc nhờ vào thế lực của Tia Chớp, hoàn toàn có thể bắt được tên đứng sau chỉ đạo.
Quả nhiên vào 11h đêm, Trương Tuyết Phong gọi điện thoại tới:
- Phó Chủ tịch Trương, trên bàn làm việc của Lưu Bình, lấy được mấy dấu vân tay, còn có cả mấy dấu chân không giống nhau. Trong đó có cả dấu chân của thư ký của Quách Vạn Niên là Tiếu Lâm Dũng lưu lại.
Trước kia quan hệ giữa Bao Dụ Dân và Quách Vạn Niên gần gũi như vậy, trong văn phòng của Lưu Bình lại phát hiện ra dấu vết này, đây cũng không phải là chuyện lạ, những chứng cứ này, Tiếu Lâm Dũng hoàn toàn có thể thoái thác tất cả.
Trương Tuyết Phong nói:
- Đồng thời, chúng tôi còn lấy được một đoạn ghi âm trong điện thoại của Tiếu Lâm Dũng.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh qua đây ngay!
Không đến 10 phút, Trương Tuyết Phong đã đến nhà ông chủ, mở đoạn ghi âm ra.
- Thư ký Đằng, Phó chủ tịch tỉnh Bao mời Phó chủ tịch Trương đi một chuyến. Có chuyện cần bàn bạc.
Đây đúng là giọng nói của Lưu Bình, Trương Nhất Phàm nghe rất cẩn thận. Đằng Phi cũng ngồi bên cạnh nghe, lập tức kết luận:
- Đúng, đúng, chính là câu nói này. Hôm đó Lưu Bình nói với tôi chính là câu này.
Đằng Phi liền cảm thấy kì lạ, Trương Tuyết Phong tìm đâu ra đoạn ghi âm này, trong điện thoại của mình hình như không có chức năng ghi âm. Cho nên anh ta khẳng định nói:
- Lúc đó Phó chủ tịch Bao nằm viện, tình hình khẩn cấp, Lưu Bình có lẽ vì vấn đề thời gian, chỉ nói một câu như vậy, liền vội vàng tắt điện thoại.
Trương Nhất Phàm nói:
- Anh bị người ta lừa rồi!
Sắc mặt Đằng Phi lập tức trắng bệch.
Trương Tuyết Phong giải thích:
- Người gọi điện không phải Lưu Bình, hơn nữa có người lợi dụng đoạn ghi âm này của Lưu Bình, gửi tin nhắn này thông qua điện thoại. Bởi vậy có thể thấy, chính xác là Lưu Bình bị người khác hãm hại. Anh ta bị người khác dùng kế điệu hồ li sơn dụ anh ta rời khỏi văn phòng, có người nhân cơ hội này dùng đoạn ghi âm này để gọi điện thoại. Đây chính là lúc sau khi Phó chủ tịch Trương đi viện, nguyên nhân mà Bao Dụ Dân không đề cập đến chuyện đó. Nguyên nhân chính là lần tra hỏi thứ hai, làm cho Phó chủ tịch Bao nghi ngờ vô căn cứ, hơn nữa anh ta từ trước đến giờ vẫn không hài lòng với Trương Nhất Phàm, tất nhiên chủ quan cho rằng, Phó chủ tịch Trương đến thăm anh ta là có mục đích khác. Bao Dụ Dân trong lòng tất nhiên có chút tức giận, mà thời gian này, có người lợi dụng cơ hội, sớm đã chuẩn bị một chiếc chuông gỗ mang đến bệnh viện, và yêu cầu Bao Dụ Dân đích thân mở. Ở đất nước chúng ta, khi người nào đó nằm viện hoặc mừng thọ, tặng chuông là chuyện xui xẻo, kiêng kị nhất, đối phương chính là lợi dụng điều này, làm Bao Dụ Dân chết tức tưởi. Phó chủ tịch Trương, không biết tôi nói có đúng hay không?
Đằng Phi nghe câu nói này, trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu, bản thân lại bị một đoạn ghi âm lừa phỉnh. Nghĩ đến đây, anh ta liền cúi đầu một cách khổ sở.
Trương Nhất Phàm gật gật đầu:
- Giải thích như này, tất cả các sự việc đều đã hợp lí rồi. Anh nói tiếp đi, vậy chiếc chuông gỗ này là chuyện gì? Công ty chuyển phát nhanh sao lại nắm được thời gian mà chuyển hàng đến đúng lúc như vậy, không sai lệch chút nào?
Trương Tuyết Phong nói:
- Chiếc chuông gỗ này là có người sớm đã mưu tính trước, căn cứ vào tin mà người lấy hàng cung cấp, có người đã đặt chiếc hộp vào chỗ đã được chỉ định, sau đó mở máy tính đánh địa điểm dán lên mặt trên, và yêu cầu đối phương làm theo yêu cầu trên tờ giấy. Cái này tôi cũng đi điều tra anh thanh niên chuyển phát nhanh rồi, anh ta thừa nhận chính mình đã lén nhận đơn hàng này. Bởi vì người chuyển hàng đã để trên hộp 200 tệ, nên anh thanh niên chuyển phát nhanh này đã lén chuyển hàng mà không thông qua công ty. Chỉ có điều thời gian giao hàng, anh ta làm theo lời của người trong điện thoại, giao hàng trong thời gian quy định. Từ đầu đến cuối, anh ta chưa từng gặp qua người yêu cầu giao hàng.
Trương Tuyết Phong lấy một quyển sổ từ trong cặp ra, mở một trang:
- Số điện thoại này số tạm thời, đã bị tắt máy, không thể tra tìm được.
- Tốt lắm, có những cái này là đủ rồi.
Tình hình bây giờ, cơ bản đã tập trung vào Quách Vạn Niên, lão ta dùng kế điệu hổ ly sơn, lừa Lý Bình đến phòng làm việc của mình, sau đó cho Tiếu Lâm Dũng lẻn vào phòng làm việc của Lưu Bình, gọi điện thoại cho Đằng Phi.
Sau khi hai người đến bệnh viện gặp Bao Dụ Dân, lão ta đã sớm sắp xếp người đến giao chiếc chuông gỗ. Bao Dụ Dân bị tăng huyết áp, lập tức bị đi đời nhà ma. Quá trình của sự việc đã được sáng tỏ, Trương Nhất Phàm khua khua tay, hai người liền rời khỏi phòng của hắn.
Trên đường trở về, Trương Tuyết Phong nhìn thấy bộ dạng áy náy của Đằng Phi, liền an ủi:
- Đừng nghĩ nhiều nữa, là quân địch quá xảo quyệt, không riêng gì anh, đến tất cả mọi người cũng đều nằm trong mưu kế của lão ta mà.
Đằng Phi nói:
- Đều là tôi không tốt, lúc đó chỉ cần tôi hỏi thêm một hai câu thì tốt rồi.
Trương Tuyết Phong vỗ vỗ vai của anh ta nói:
- Vô ích thôi, anh ta căn bản không cho anh thời gian đâu. Hơn nữa tình hình lúc đó, mọi người đều biết rất gấp gáp, chẳng có ai để ý đến điều này.
- Vậy thì anh quyết định sao đây? Khi nào có thể trả lại sự trong sạch cho ông chủ đây?
Đằng Phi có chút bất an hỏi.
- Nhanh thôi, tôi sẽ nghĩ cách đem những tài liệu này đến tay Ủy ban kỷ luật, để cho bọn họ đi giải quyết.
Đằng Phi thở dài:
- Hi vọng có thể nhanh chóng trả lại sự trong sạch cho Phó chủ tịch Trương, thời gian này khổ cho anh ấy quá.
Trương Tuyết Phong hít một hơi thật dài nói:
- Yên tâm đi, ngày trời quang mây tạnh cũng không xa đâu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]