Tháng chín mưa như trút nước, thực sự rất hiếm gặp.
Tiểu Cảnh nhìn thấy danh sách giúp đỡ người nghèo được công bố ở trên báo, đã cẩn thận tìm hai lần, nhưng vẫn không có tên của trường trung học xã Quế Hoa. Tên Chu Bân này, không nể mặt chút nào! Được lắm! Xem như anh giỏi!
Tiểu Cảnh đã hứa với Hiệu trưởng Cao, lần này sẽ giúp một số người trong trường của ông ta.
Điều kiện của xã Quế Hoa không phải là quá kém, có thể là không khó khăn lắm. Trong trường quả thực có một tòa nhà hai tầng. Tòa nhà đã không còn sử dụng nữa, trước mắt đang xây dựng một tòa nhà dạy học mới.
Tòa nhà mới và cũ không nằm cũng một chỗ, ngày đó Chu Bân nhìn thấy là tòa nhà cũ, để khiến cho tình hình ngày càng chân thực một chút, Hiệu trưởng Cao đã mạo hiểm rất lớn, đã để học sinh của bốn lớp dọn đến tòa nhà nguy hiểm học nửa ngày.
Nhìn cơn mưa lớn này, Tiểu Cảnh lộ ra vẻ mặt không thể cười nổi, một cuộc điện thoại gọi đến nhà của Hiệu trưởng Cao: - Ông chuẩn bị một chút hồ sơ của trường, gửi lại một lần nữa.
Lần trước Hiệu trưởng Cao đã ăn ba ba, tốn mất mấy nghìn tệ, cũng không được một cái danh sách nào cả, còn kéo thêm hai nữ giáo viên trẻ cùng đi tiếp rượu. Kết quả thì chẳng làm nên trò trồng gì, không khỏi oán trách Tiểu Cảnh trong lòng.
Nhận được điện thoại của Tiểu Cảnh, trong lòng nghĩ Tiểu Cảnh ở Ủy ban nhân dân thành phố cũng chẳng có mặt mũi gì, chuyện này cũng làm không xong, không ngờ chủ nhiệm của văn phòng xóa đói giảm nghèo cũng không thèm nể mặt anh ta.
Vốn dĩ lần này nếu đem số tiền giúp đỡ người nghèo trực tiếp trao đến huyện, mặt mũi của Tiểu Cảnh liền có thể phát huy tác dụng, nhưng lần này thì khác, do Thành ủy dẫn đầu, không thông qua huyện, anh ta chỉ có thể lực bất tòng tâm.
Nghe Tiểu Cảnh nói như vậy, ông ta hỏi một câu: - Có tác dụng không?
Hiệu trưởng Cao không hy vọng lại phải mất mấy nghìn tệ, đã mất phu nhân lại còn thiệt quân.
Lần trước tiếp rượu, ông ta đã đồng ý phê duyệt chức vụ cho Tiểu Hoàng và Tiểu Lưu. Bây giờ chuyện không thành, lại không thể từ chối chuyện đã hứa với hai người, Hiệu trưởng Cao có chút nén giận.
Tiểu Cảnh nói: - Không phải trường các ông có một tòa nhà sắp sập đổ hay sao? Báo cáo chuyện này lên, chụp thành hình, sửa sang tài liệu thật tốt. Đến lúc đó tôi sẽ giúp ông gửi đi, trực tiếp tìm đến Chủ tịch thành phố Ô.
Trong lòng ông ta vẫn buồn bực, làm sao Tiểu Cảnh biết được trong trường có một tòa nhà sắp sập chứ? Bình thường Hiệu trưởng Cao rất biết ăn nói, lần này thì đầu óc rối mù cả: - Tòa nhà cũ đó vẫn chưa sập, làm sao báo cáo được?
Tiểu Cảnh tức chết rồi: - Hôm nay không sập, khó tránh khỏi ngay mai sẽ không sập, ông tự xem mà lo liệu đi!
Cái lão đầu heo này, một chút cũng không thay đổi! Tiểu Cảnh mắng một câu, ném di động lên ghế xa-lông.
Hiệu trưởng Cao đặt điện thoại xuống, nhìn ra cơn mưa như trút nước ngoài cửa sổ.
Ầm —— Đùng —— Đoàng —— một tiếng sấm lớn vang lên, trong màn đêm lóe lên một tia chớp sáng rực, tòa nhà hai tầng cũ kĩ kia, trong bóng đen xuất hiện khi tia chớp lóe lên. Một bóng dáng tràn đầy trong phút chốc to lên, ngay lập tức không thấy nữa.
Mưa lớn quá!
Hiệu trưởng Cao lẩm bẩm nói một câu, đột nhiên hiểu ra nở nục cười, đúng là nên sập!
Cơn mưa này khiến cho Trương Nhất Phàm càng thêm phiền lòng, suốt năm ngày, ông trời mới mở mắt, nhìn khắp nơi đều bị nước sông tàn phá, sông ngòi đầy nước, rất nhiều nơi đã bị ngập lụt cả, hắn mới ngồi xuống thở phào một cái.
Ngày hôm sau, Trương Nhất Phàm vừa đến phòng làm việc, Dương Lăng Vân liền đến báo cáo, trận mưa lớn này đã làm thiệt hại rất lớn, rất nhiều nhà dân bị sập, một số mặt đường và đê điều đã bị sụp, đồng ruộng bị ngập úng.
Những tin tức không tốt này không ngừng kéo dài truyền đến tai của Trương Nhất Phàm. Một khu vực nghèo khổ, cũng không phải đơn thuần do con người gây ra, cũng có hậu quả của thiên tai.
Vì là địa phương nghèo, các công trình thủy lợi theo không kịp, mưa xuống sẽ ngập nước, không mưa sẽ khô hạn.
Thật ra chuyện này những năm trước cũng thường xảy ra, chỉ có điều chính quyền luôn ngoảnh mặt làm ngơ với những chuyện này. Lâu ngày không hề quan tâm, ngược lại nhân dân và các khu vực chịu thiên tai lại cảm thấy đây là chuyện của mình, không liên quan gì đến chính quyền, đương nhiên cũng là ngầm thừa nhận chuyện này.
Nhưng bây giờ thì khác, nghe nói phía trên có thể cứu trợ, các anh xem? Trường học đều phải xây lại, chính quyền phải chi ra số vốn mấy trăm nghìn tệ để xây dựng trường, nhà của mình sập rồi, có thể xin một chút cứu trợ hay không?
Bởi vậy, chuyện quái quỷ gì cũng báo lên cấp trên.
Trong lòng nhân dân đều đang nghĩ, chính quyền có tiền rồi, nghe nói nhà giàu nhất Hongkong đã đến Vĩnh Lâm, tài trợ hàng chục triệu tệ.
Người dân thì biết gì chứ? Đối với họ mấy chục triệu tệ, là con số trên trời! Thật nhiều thật nhiều tiền như vậy, ai trong các anh cả đời này đã nhìn thấy mười triệu tệ? Nhìn thấy một triệu chứ? Mười nghìn, mười nghìn tệ có không?
Không có, tuyệt đối không có.
Bởi vậy, tất cả mọi người đều nghĩ rằng chính quyền có tiền rồi. Người dân gặp thiên tai ngồi đầy trong phòng làm việc của chính quyền xã.
Để làm gì?
Muốn trợ cấp chứ sao! Lãnh đạo cấp xã, cấp thị trấn đều phát cáu lên, các anh thì biết gì chứ! Cứ cho là người ta tài trợ mấy chục triệu tệ, Vĩnh Lâm nhiều nơi như vậy, nhiều người như vậy? Các anh có biết không?
Hai khu và huyện chín, chia đến tay của từng người, còn không đủ mỗi người mua một cái bánh bao.
Trương Nhất Phàm cũng hiểu rõ tâm tính của những người này, nhìn chủ trương xây dựng trường học cho những khu vực khó khăn và các em nhỏ thất học của mình, rất nhiều người muốn lấy tiền trong quỹ ngân sách đó.
Quỹ ngân sách quả thực còn có chút tiền, nhưng số tiền đó tuyệt đối không thể sử dụng cho những việc khác, nếu không thì sẽ phá vỡ nguyên tắc. Thứ nhất không thể cầm cố để phục vụ cho sự nghiệp giáo dục, thứ hai thì tạo nên một ảnh hưởng không tốt. Mở ra một lỗ hổng, muốn đắp lại thì khó đấy.
Về tình hình thiên tai sau khi trận mưa lớn lần này gây ra, Trương Nhất Phàm nghe rồi có chút căm phẫn. Trong cuộc họp đã đuổi Cục trưởng Cục Thủy lợi và Nông nghiệp, cùng đi với họ còn có Chánh văn phòng phòng chống lụt bão.
Các anh làm ăn cái gì không biết, tại sao công trình thủy lợi làm không xong? Mỗi lần bị thiên tai nghiêm trọng, đều là dân chúng hứng chịu.
Tiền cấp trên gửi xuống đi đâu cả rồi? Nhiều năm như vậy, mỗi năm đều làm công tác chống lũ lụt, chống hạn hán, đều không thấy một chút bóng dáng nào của các công trình thủy lợi.
Mưa lớn thì gặp thiên tai lớn, mưa nhỏ thì gặp nhỏ, không mưa thì khô hạn, Trương Nhất Phàm rất tức giận, mắng. Vung tay lên, đi hết đi!
Văn phòng phòng chống lụt vửa được thành lập hai năm trước, bởi vì có vài người thăng chức, có vài người tiến vào, không giải quyết được hết biên chế, làm sao đây? Thiết lập nên một văn phòng chống lụt, dù sao thì năm nào Vĩnh Lâm cũng đều có mưa lớn.
Văn phòng này xây dựng rất tốt, vì thế mà giải quyết được vấn đề biên chế của một nhóm người.
Một văn phòng, có thêm bảy vị phó phòng, có người đến thì báo cáo, đăng ký một chút. Không ai tới thì đánh mạt chược. Mấy người cùng tụ họp trong khách sạn, ngày nào cũng nói là họp, thật ra thì họp cái quái gì chứ!
Ban ngày thì đánh mạt chược, buổi tối thì đến trung tâm tắm hơi, hát karaoke, khiêu vũ, ôm những cô gái xấp xỉ con gái của mình, ăn chơi rất kinh khủng. Ra ngoài câu cá chính là xuống nông thôn, đến tiệm ăn chính là đi gặp khách hàng.
Khi Trương Nhất Phàm vừa đến, nhìn thấy những chuyện này, hắn không nói tiếng nào. Lần này hắn thật sự rất tức giận, tại sao ư? Mấy tên chó nhật này, có ý định không để ông đây thoải mái, vốn định đến Mỹ thăm bà xã và con trai, lần này bị họ làm phiền như vậy, mười một ngày nghỉ xem như mất rồi.
Từ sau khi vụ án Hoàng Tử Kì, rất ít khi người ta nhìn thấy Trương Nhất Phàm tức giận, lần này bất thình lình nổi giận như vậy, khiến cho nhiều người đều sợ hãi.
Sắc mặt của Ô Dật Long cũng không tốt, bởi vì văn phòng chống lụt là do một tay anh ta thiết lập nên, khi Trương Nhất Phàm nổi giận trong cuộc họp, căn bản không có bất kì sự bàn bạc nào với anh ta, cũng không có đường để bàn bạc.
Lần nổi giận này cũng giống như trận mưa lớn này, đến rất đột ngột, khiến cho người khác khó mà đề phòng được. Chỉ là mọi người không thể ngờ đến, Trương Nhất Phàm lại nổi giận như vậy, cũng vì những người này, làm xáo trộn hết mọi kế hoạch của hắn.
Cho nên, hắn rất tức giận, hắm muốn giết người lập uy một lần nữa.
Lần này Trương Nhất Phàm nổi giận, ngay cả Dương Lăng Vân, Chu Bân đều không hiểu vì lý do gì, Đằng Phi cũng không biết, Trương Nhất Phàm bị sao vậy? Luôn thích cách suy nghĩ lãnh đạo của Chu Bân, âm thầm suy nghĩ trong lòng.
Vợ của Trương Nhất Phàm đi rồi, có phải vì chuyện này mà Trương Nhất Phàm không vui không?
Thôi Hồng Anh về lại trường, cuộc sống của Bí thư Trương lại lâm vào tình trạng không có chính quyền, Chu Bân cảm thấy, một Chánh văn phòng như mình có chút không làm tròn bổn phận. Anh ta gọi điện cho Thôi Hồng Anh, muốn cô nhanh chóng quay về, giống như trước kia vừa học vừa làm.
Dù sao thì chuyện công việc đều đè lên người mình, cô có học đại học hay không thì có gì khác biệt?
Bà cô của tôi, cô mau về đi! Đầu của tôi sắp vỡ ra rồi!
Thôi HồngAnh không dám cãi lời, nói: - Mai tôi sẽ qua đó!
Khi Chu Bân đến xin chỉ thị của Bí thư Trương, Trương Nhất Phàm nói: - Chu Bân, anh đi chuẩn bị một chút, ngày mai chúng ta đi đến khu vực bị thiên tai.
Chu Bân ngầm hít một hơi, Bí thư Trương muốn đến khu vực bị thiên tai, chỉ sợ nhân tiện cũng kiểm tra một chút công việc của mình. Nghĩ đến đây, anh ta không kìm đươc lau mồ hôi, may mà mình không làm chuyện thẹn với lòng, nếu không thì xong rồi, trong lòng anh ta vừa mừng vừa lo.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]