Chương trước
Chương sau
Hội nghị buổi chiều, Chu Bân dự thính.

Đằng Phi đem tài liệu của Chu Bân, phát cho các vị đang ngồi.

Không thể không nói, trong việc giúp đỡ người nghèo lần này, Chu Bân đã rất cố gắng. Từ những tấm ảnh trong tài liệu này, có thể nhìn ra dụng ý của anh ta. Giờ phút này, trong lòng Chu Bân có chút xúc động, lo lắng. Hồi nghị này, đối với anh mà nói, dường như là một đại hội tuyên án. Được thông qua , là sự khẳng định trong công việc của anh, còn nếu không, Chu Bân đã uổng phí công lao, lại còn bị nguyền rủa.

Nhưng nhìn thấy Ô Dật Long mắt vô hồn, Chu Bân bồn chồn trong lòng, dựa vào tình tự của Chu Bân khi đó, trước tiên là triệu tập toàn bộ nhân viên liên quan đến khu vực, mở một cuộc họp, để bọn họ đề ra danh sách tương ứng.

Chu Bân từ những danh sách này, chọn ra trường phù hợp với chính sách trợ giúp lần này, sau khi tiến hành khảo sát trọng điểm có kết quả. Lần này xuống nông thôn một tháng, lộ trình hơn một ngàn km.

Đi theo vẫn là đoàn phóng viên, làm sáng tỏ toàn bộ sự kiện giúp đỡ người nghèo, vì vậy, trong việc hỗ trợ lần này, hẳn là không có nội tình.

Chu Bân chủ trì việc này, và nhất trí phương án đấu thầu gần đây, tất cả công việc, đều sẽ được công khai trên truyền thông. Đây là do Bí thư Trương lợi dụng truyền thông và quần chúng giám sát, thúc đẩy những người này trong quá trình làm việc, làm công bằng nhất có thể, không có tư lợi.

Ánh mắt nhân dân sáng như tuyết, nếu có nội tình gì, không cần mình điều tra, tự khắc có người vạch trần, Chu Bân với việc hỗ trợ người nghèo lần này, bản thân mình đã cảm thấy hài lòng.

Hội nghị đã bắt đầu, rất nhiều người nhìn tài liệu cầm trên tay, còn có những ảnh chụp kia, khiến họ có cảm giác cơ thể lạc vào cảnh giới kỳ lạ.

Bí thư Trương đã nói:
- Đây là thành phố Vĩnh Lâm dưới sự cai quản của tôi, những tấm ảnh này chứng tỏ điều gì? Những đứa trẻ chen chúc học trong chuồng bò rách rưới này nói lên điều gì? Tòa nhà nguy hiểm trùng trùng này, nghĩa là sao đây? Chỉ mong những thứ Chu Bân mang đến ngày hôm nay, có thể đưa đến cho mọi người một vài gợi ý.

Những lời đau buồn này, khiến các thành viên trong bộ máy các cấp ở huyện, cảm thấy đỏ mặt hết sức.

Sau đó là lúc mọi người phát biểu ý kiến, mục tiêu Trương Nhất Phàm định ra lúc trước, là xây dựng lại ba đến bốn mươi trường tiểu học, Chu Bân cũng dựa trên cơ sở này, xóa giảm hết khả năng,chỉ cần hơi có chút có thể bỏ qua, gã đều cho nhập vào đối tượng lần sau.

Mặc dù như vậy, nhưng danh sách trong tay đều đã siêu tiêu rồi. Đương nhiên, thị trấn bên dưới để tranh thủ nhiều hơn khoản giúp đỡ người nghèo, bọn họ có thể báo bao nhiêu thì báo.

Việc này khiến Chu Bân trong chuyện xóa giảm, vẫn để lại ba mươi bảy hộ thuộc đối tượng giúp đỡ.

Chỗ hổng cuối cùng, là giao cho người khác đi bổ nhiệm. Nếu vị ủy viên thường vụ có quan hệ đặc biệt, vậy thì còn lại ba chỉ tiêu, cũng sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt của bọn họ.

Tất nhiên, chỉ là một số cán bộ mới ra mặt thực hiện vì quê hương mình, người bình thường sẽ không như thế. Giống như điệu bộ của Tiểu Cảnh, anh ta tranh thủ hết sức một danh ngạch. Như thế sau khi về nhà, anh ta có thể áo gấm hồi hương, nhận được sự tôn sùng thần kính của vạn người.

Những người có ý nghĩ này rất nhiều, Chu Bân chính là cố ý để lộ ra lỗ hổng này.

Ô Dật Long là người thông minh, liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư của Chu Bân. Gã nhìn Chu Bân, không nói gì.

Sau khi mọi người phát biểu ý kiến của mình,trên nguyên tắc nhất trí thông qua đánh giá những trường khó khăn đặc biệt, nhưng còn lại ba cái tên, liền trở thành đối tượng tranh chấp. Đây là tiền lấy từ chính phủ, đưa cho mình, ai không muốn chuyện tốt này chứ?

Vậy là có người đề nghị, bổ sung thêm ba cái tên còn lại, Trương Nhất Phàm thầm cảm thấy buồn cười trong lòng, những người này lấy danh trục lợi đẩy người khác đến mức căm phẫn cực độ.

Số tiền này là mình vất vả kiếm về, lẽ nào thực sự phải đi vào tay người khác? Hai mươi triệu tiền quyên góp, nhưng đó là tiền trong túi mình. Bọn họ tranh gần hết rồi, Trương Nhất Phàm nhìn Ô Dật Long.

Ô Dật Long nói:
- Đây là giúp đỡ người nghèo, không phải lương thưởng cho mọi người, cũng không phải chủ nghĩa quân bình, không có huyện nào nhiều người, huyện nào ít người, phải công bằng mà nói. Đã là giúp đỡ người nghèo thì đương nhên là ở đâu nghèo khó thì hỗ trợ ở đó. Mọi người đừng cho rằng được giúp đỡ, là chuyện vẻ vang. Tôi nói cho mọi người biết, những người cần giúp đỡ là những người không có khả năng! Tôi đề nghị, dựa trên danh sách nhóm người nghèo này để làm mẫu trước, sau đó để Bí thư Trương tổng kết!

Ô Dật Long lần này nhanh gọn, lưu loát, không có nửa câu dài dòng. Hơn nữa, quan điểm của anh ta, cũng là suy nghĩ của Trương Nhất Phàm, hắn cũng nghĩ như vậy, ba mươi bảy là ba mươi bảy, đã là kết quả điều tra được, vậy thì cứ như thế mà tiến hành.

Lẽ nào lại muốn làm tròn số? Vừa nãy khi những người này tranh chấp, hắn rất muốn hỏi một câu, nếu phân ra danh sách tử vong, bọn họ còn muốn làm tròn nữa không?

Vì thế Trương Nhất Phàm cất cao giọng nói:
- Chủ tịch thành phố Ô phát biểu rất hay, chúng ta đừng coi được giúp đỡ là vinh quang, mà phải lấy đó làm xấu hổ thẹn. Nhất là những quan phụ mẫu như các vị, càng nên cố gắng hết sức mà làm, hướng đến mục tiêu cố gắng của chúng ta năm nay. Nếu không có ý kiến gì khác với danh sách được giúp đỡ này, vậy thì ký tên đi!

Để thể thiện sự coi trọng việc này đối với Thành ủy và Ủy ban nhân dân thành phố, những người ngồi đây đều phải kí, công nhận danh sách này đã đạt được sự cho phép của mọi người. Trình tự tiếp theo, với các trường học trên danh sách, tiến hành định mức số lượng người nghèo cần giúp đỡ. Trương Nhất Phàm nhận điện thoại rời đi, Ô Dật Long tiếp tục chủ trì hội nghị.

Đợi hội nghị chắc chắn toàn bộ nội dung, cuối cùng là Trương Nhất Phàm và Ô Dật Long hai chính đảng một tay cùng ký, thông qua xét duyệt hội nghị, phát khoản hỗ trợ cho người nghèo xuống.

Nhiệm vụ của Chu Bân, chính là nhìn chằm chằm vào khoản tiền, chứng thực đến được mỗi trường học khó khăn không sai chút nào.

Sau hội nghị lần này, danh sách sẽ được công khai trên mạng, và các truyền thông lớn của thành phố Vĩnh Lâm. Dương Lăng Vân sẽ thông báo số ngân sách, để ngân hàng dựa vào danh sách chuyển tiền đến.

Trương Nhất Phàm ra khỏi phòng họp, chờ sau khi bọn họ đưa rõ số lượng cụ thể, hắn mới trở về. Tốt nhất là, hắn với Ô Dật Long cùng ký, ngân sách sẽ chính thức bắt đầu dùng.

Sau khi tan họp, Chu Bân thở dài. Cuối cùng cũng chứng thực việc này, để lại ấn tượng với Bí thư Trương.

Chỉ là nghĩ đến sự tiếp đón hôm qua của Tiểu Cảnh, trong lòng gã lại lo lắng không yên. Lần này đã phạm tội với Tiểu Cảnh, con người y nhỏ mọn, liệu có nói xấu mình sau lưng Chủ tịch thành phố Ô không?

Ầm ầm, cứ như lúc này, trên trời vang một trận sấm, mây đen nghìn nghịt, bao phủ, làm cả thành phố đi vào bóng tối.

Vài tiếng sấm qua đi, nửa giây sau nổi lên một trận mưa to.

Chu Bân nhìn thấy bầu trời đen nghịt này, bất giác cảm thấy rùng mình.

Sắp tan ca thì trời mưa, đây là vấn đề đau đầu của rất nhiều nhân viên trong các cơ quan. Trương Nhất Phàm đang ở trong phòng làm việc, cân nhắc lại lần nữa danh sách này, hắn dừng lại ở bức ảnh chụp những vùng nghèo khó này.

Thật khó tưởng tượng, vào thời đại năm hai nghìn, mà vẫn còn học sinh ngồi học ở chuồng bò, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, chính mình cũng sẽ không tin. Một số vùng núi Vĩnh Lâm môi trường tồi tệ, điều kiện khó khăn, Trương Nhất Phàm thực ra đã được nói qua rồi, nhưng không ngờ tình hình lại như thế này, xem ra bước đi này của mình lại đúng rồi.

Chuyện này cuối cùng cũng rõ ràng, đợi đến khai giảng tháng sáu sang năm, những học sinh này hẳn là có thể đi học trong những tòa nhà mới rồi. Lần này với mình, không phải vì chiến tích, mà vì nhân dân làm một việc thực tế.

Trương Nhất Phàm liền vui vẻ, việc này cuối cùng cũng quyết định xong, mình có thể tận dụng bảy ngày quốc khánh, đến Mỹ một chuyến , thăm con trai và mẹ nó!

Cũng không biết dì Ngô thế nào? Trương Nhất Phàm trong lòng thầm nghĩ, buổi tối có lẽ nên gọi một cú điện, nếu không người ta sẽ nói mình con rể mà thật không xứng đáng.

Bên ngoài vang lên một vệt lại một vệt sét, rầm rập! Những tia chớp lớn xé toạc không trung, chỉ trực dọa người.

Trong phòng làm việc vang lên âm thanh chói tai của một vài cô gái nhát gan hét, lập tức bị át bởi tiếng mưa.

Trời giống như bị ai đâm thủngmưa không ngớt.

Nhìn bóng tối ngoài cửa sổ, trận mưa lần này thật không tốt! Trương Nhất Phàm trong bụng nghĩ.

Quốc lộ huyện Sơn Lam, lập tức phải thi công, Nông Cẩm Y còn vì chuyện lễ mừng công, xin ý kiến Bí thư Trương. Trương Nhất Phàm thở dài, trận mưa này đến, chỉ sợ lại kéo dài!

Còn có quốc lộ các huyện của Vĩnh Lâm, đang trong thời gian chờ đợi, công tác đấu thầu đã hoàn thành, chỉ còn chờ khởi công. Mùa mưa ở Vĩnh Lâm, mỗi đợt mưa đều rất dài, nhìn Trương Nhất Phàm có chút lo âu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.