Chính đang nói chuyện câu được câu chăng với cha, liền nghe thấy Thất cô nương hét sập nhà:
- Cô nương lại tới tìm Thẩm tiểu tướng công của chúng ta đây.
- Cái mồm không nắp này.
Thẩm Mặc rủa nhỏ một câu:
- Cha, con xuống xem sao.
Nói rồi liền vội vàng đi ra cửa.
Nhìn qua một cái quả nhiên là Họa Bình đang bị Thất cô nương chặn lại ở lầu hai, miệng soen soét khen Thẩm tiểu tướng công trái tim nhân hậu, khải khái hào phóng, là phối ngấu hàng đầu. Nếu không thừa cơ hạ được, đợi mấy năm nữa y cất cánh bay cao rồi thì muốn khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.
Họa Bình xấu hổ mặt đỏ như quả gấc chín, lúng ta lúng túng nói mấy câu kiểu như " Không có chuyện đó, đừng nghĩ lung tung", hoàn toàn không hề thấy bản lĩnh mồm mép thường ngày.
Thẩm Mặc chỉ đành lên tiếng giải cứu:
- Thất tỷ muốn dọa ân nhân của ta chạy mất sao?
- Ân nhân thì càng có lợi rồi.
Thất cô nương nhỏ giọng nói với Họa Bình, lúc này mới quay đầu lại, cười giả lả:
- Xem tiểu tướng công nói cái gì kìa, tôi chẳng qua nói với cô nương mấy câu chuyện thường ngày, không quấy rầy hai người nữa.
Nói xong liền chui vào nhà, loáng thoáng còn ném lại một câu:
- Phải nắm chặt lấy đừng buông nhé.
Họa Bình cảm thấy phải tìm cái lỗ nẻ nào đó mà chui vào cho xong, chẳng còn mặt mũi mà nhìn ai nữa.
Chính đang suy nghĩ vẩn vơ, thì một âm thanh vang lên bên tai:
- Đi lên ngồi chơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34355/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.