Thẩm Mặc tự nhiên thoải mái ăn hai miếng dưa hấu, rồi lau miệng nói: 
- Đường tôn. 
- Ngươi đã gọi "các hạ Lý tiên sinh" rồi. 
Lý huyện lệnh cười hiền hòa: 
- Sau này cứ gọi là tiên sinh đi. 
Chỉ có sinh viên tiến học rồi mới có thể gọi huyện lệnh là tiên sinh, hiện giờ ông cho phép một tiểu đồng sinh như Thẩm Mặc gọi như thế, thực sự là đã đánh giá rất cao. 
Thẩm Mặc lộ vẻ cảm kích, nói: 
- Tiên sinh gọi đệ tử tới đây không biết có điều gì sai bảo? 
- À, là chuyện liên quan tới Diêu Trường Tử. 
Lý huyện lệnh gật đầu nói: 
- Lão phu gửi văn thư tới huyện Sơn Âm, yêu cầu bọn họ hiệp trợ cứu người. Nhưng vì Hồ Đầu hội thế lực cường đại, huyện Sơn Âm cũng rất ngán ngại, Lữ tri huyện của bọn họ chỉ đồng ý giàn xếp, không muốn tùy tiện trở mặt. 
Thẩm Mặc im lặng gật đầu, nghe Lý huyện lệnh tiếp tục nói: 
- Về sau bên kia truyền lời tới, nói chúng ta phải thả người trước bọn chúng mới chịu thả. 
Nói tới đó mày nhíu chặt: 
- Ài, nếu là ban đầu tới đêm lén thả ra là xong rồi, nhưng hiện giờ huyện Hội Kê bát nháo nhặng xị, người dân làm om sòm muốn cho huyện Sơn Âm biết tay. Nếu bản quan lỗ mãng thả người, khác gì tự nhận mình mềm yếu, bách tính sẽ không đồng ý. 
Thẩm Mặc lại gật đầu, nhưng trong lòng thầm rủa :" Bách tính không đồng ý cái chó gì!" Đương nhiên Lý tiên sinh coi y thành thằng khờ chính trị, đang quanh co 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34354/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.