Thẩm Mặc cầm lấy bạc, Lý huyện lệnh lại ôn tồn khuyên bảo mấy câu rồi để y về, từ đầu tới cuối không nhắc tới vụ án một chữ. 
Thẩm Mặc cứ ù ù cạc cạc, chẳng hiểu ra sao, chỉ đành cung kính cám ơn, theo nha dịch rời khỏi huyện nha. 
Y vừa đi, Mã điển sử liền hỏi: 
- Đường tôn, ngài không hỏi qua xem chuyện vụ án sao? 
- Hỏi có ích gì? 
Lý huyện lệnh thản nhiên: 
- Không hỏi cũng không sao. 
"Đúng là kết luận rất cao thâm." Mã điển sử cười khổ: 
- Đường tôn cứ ra quyết định, thuộc hạ nghe theo là được, nhưng vụ án này có tra nữa không? 
- Tra, phải tra cho ầm ĩ vào. 
Lý huyện lệnh trầm giọng nói: 
- Cần thì bắt vài kẻ, làm đủ thanh thế, chấn áp cái thói xấu này trong huyện. 
Mã điển sử choàng tỉnh, thì ra là hư trương thanh thế, liền cao hứng nhận lệnh rời đi. 
Hắn vừa mới tới dãy nhà hai thì gặp phải huyện thừa đại nhân từ huyện Sơn Âm trở về, Mã điển sử vội chào hỏi, cười nói: 
- Ngài vất vả rồi. 
Ngày thường lãnh đạo bọn họ công tác chính là vi huyện lệnh đại nhân này, tục ngữ có nói huyện quan không bằng hiện quản, hắn không cẩn thận hầu hạ mà được sao? 
Trương huyện thừa ừ một tiếng, trầm giọng hỏi: 
- Vụ án làm thế nào rồi. 
- Dạ, đang muốn tìm tán công báo cáo đây. 
Mã điển sử hạ thấp giọng nói: 
- Hôm nay gặp phải chuyện mời mẻ. 
Liền đem chuyện ngày hôm nay kể từ đầu tới đuôi cho Trương huyện thừa nghe, cuối 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34351/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.