Phải đợi thời gian bằng một bữa cơm, Lý huyện lệnh mới đủng đỉnh đi ra, vừa thấy thiếu niên thanh tú, gằn giọng: 
- Nhóc con kia, thấy bản quan vì sao không quỳ? 
Thẩm Mặc thong dong vái sâu một cái, nói: 
- Hồi bẩm đường tôn, học sinh đại biểu cho gia phụ mà tới, gia phụ xuất thân sinh viên, thái tổ ban cho thấy quan không phải quỳ, hiện chưa được đại nhân cho phép, học sinh sợ đường tôn bị mang tiếng bất trung bất nghĩa, làm sao dám quỳ. 
Lý huyện lệnh mặt vốn âm u không khỏi bật cười ha hả: 
- Tiểu tử ranh ma, nói như thế nếu ta bắt ngươi quỳ thì là kẻ bất trung bất nghĩa rồi hả? 
- Học sinh không dám. 
Thẩm Mặc mặt đầy sợ hãi nói: 
- Đường tôn bảo sao làm vậy là được rồi. 
Y trước tiên cứng sau đó mềm, cho người ta cảm giác cơ trí biết tiến lui, nếu cứ cứng mãi thì ắt làm người ta phản cảm. 
- Thôi khỏi, thôi khỏi. 
Lý huyện lệnh cười: 
- Hiếm có người làm bản quan vui vẻ, miễn cho ngươi khỏi quỳ. 
- Cám ơn đường tôn. 
Thẩm Mặc ngoan ngoãn đứng tại chỗ, không tiến tới nửa bước. 
- Ngươi chính là Thẩm Mặc con trai độc nhất của Thẩm tú tài à? 
Lý huyện lệnh đánh giá thiếu niên này, tấm tắc khen: 
- Cốt cách thanh nhã, mặt mày có thần, ắt phải là người thông minh tuyệt đỉnh. Trán cao mà dầy, khuôn cằm tròn trịa, là vận mệnh đại phú đại quý đây... 
Thẩm Mắc thầm nhủ :" Không thần kỳ thế chứ? Nhìn ta một cái mà biết ngay tương lai ra 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34350/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.