Trường Tử bị bắt. 
Thẩm Mặc sững sờ, hồi lâu mới tỉnh lại, hỏi: 
- Từ khi nào? 
- Trong ngày hôm qua. 
Thẩm Kinh vặn hai tay vào nhau: 
- Thành Thiệu Hưng lớn như thế, sao bọn chúng lại tìm người dễ như vậy? 
- Ôi, đều tại ta... 
Thẩm Mặc ngồi phệt xuống dưới cổng đá, thở dài: 
- Chúng ta quá sơ suất rồi, đáng lẽ không nên để Trường Tử về. 
- Ý ngươi nói.. 
Thẩm Kinh mặt trở nên nghiêm trọng: 
- Trường Tử vừa ra khỏi cửa sau đã bị bọn chúng theo dõi rồi. 
- Hẳn còn sớm hơn. 
Thẩm Mặc trầm giọng nói: 
- Khi ấy không phải là có hai tên bỏ chạy sao? Tám phần là một tên bỏ chạy, một tên theo sau chúng ta rồi. 
Hai người bọn họ ở sâu bên trong đại viện, những kẻ kia sao dám làm càn, nhưng sẽ không bỏ qua Diêu Trường Tử sống ở nhà cỏ bên sông. 
- Quan phủ nói sao? 
- Đám Vương Bát Đản đó hiện giờ thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. 
Thẩm Kinh phẩn nộ chửi: 
- Nói người bị hắc bang ở Sơn Âm bắt, chúng ta phải tới huyện Sơn Âm bảo quan. 
- Không phải hôm qua họ rất tức giận sao? 
Thẩm Mặc cả giận: 
- Nói cái gì mà bang phái Sơn Âm vượt qua giới tuyến, không bỏ qua cho bọn chúng sao? 
- Chắc chắn là Vương Lão Hổ của Sơm Âm giở trò. 
Thẩm Kinh lạnh lùng nói: 
- Tiền có thể sai khiến được cả quỷ thần mà. 
Vương Lão Hồ là lão đại của Hổ Đầu hội, trong thành Thiệu Hưng danh tiếng lừng lẫy, thuộc loại thuốc tốt trị bệnh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34345/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.