Đến trưa, Thẩm Mặc đang chuẩn bị làm cơm thì lại nghe thấy có người gõ cửa. 
Mở cửa ra xem thì thấy Thất cô nương ở dưới lầu, mụ bê một cái khay, bên trên có một bát canh cá bốc hơi nghi ngút, một tô cơm trắng, nói với Thẩm Hạ: 
- Buổi trưa chúng tôi làm thêm chút thức ăn, nghĩ tới Thẩm tướng công thân thể không tiện, liền mang lên, chỉ là cơm nhạt trà thô xin đừng chê. 
Miệng Thẩm Hạ há to tới mức đút cả quả trứng vào được, ông thầm nhủ :" Sao mình có ngất một trận, cả thế giới đã thay đổi hết rồi? Thẩm gia hà khắc lãnh đạo đột nhiên trở nên hào phóng, hiện giờ tới Thất cô nương như thù như giặc đột nhiên trở thành hàng xóm tốt? Tên tiểu tử thối kia sao có ma lực lớn như thế? 
Thẩm Mặc không biết trong lòng cha đang cảm khái, cao hứng nói với Thất cô nương: 
- Thế là đỡ phải nấu cơm rồi, ta còn đang phiền muộn vì nó đây. 
Thất cô nương đặt khay xuống, cười khanh khách: 
- Tiểu tướng công không chê là được. 
Thẩm Mặc lắc đầu, thấy Thất cô nương xoay người muốn đi, vội gọi lại: 
- Nơi này có chút rau gạo, Thất tỷ mang về một nửa đi. 
Kỳ thực Thất cô nương vừa mới vào cửa đã nhìn thấy đủ các loại rổ rá rau cỏ linh tinh, lại còn có cả hai miếng thịt lợn thịt bò. Nghe thế có hơi động lòng, nhưng ngại ngần, vội lắng đầu nói: 
- Đó là khẩu phần của Thẩm tướng công và tiểu tướng công, không được, không được đâu. 
Nói xong vội 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/34344/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.