Cho nên Thẩm Mặc không thể không hoài nghi, kỳ thực lời bày tỏ kia phải chăng là nói cho Lục Cương nghe, nếu đúng là thế, mục đích nàng đã đạt được, Lục Cương quả nhiên lòng sinh kiêng kỵ, khiến nàng thuận lợi qua ải, nghĩ thế tự nhiên có chút thất vọng.
Đương nhiên có khả năng là do tâm lý u ám của mình tác quái, có điều hôm nay nàng yêu cầu mặc Hán phục đi gặp tộc nhân của mình, dứt khoát là biểu hiện của toan tính...
Có điều Thẩm Mặc không để ý, một nữ nhân hiểu lợi dụng nguồn lực bên cạnh nâng cao giá trị của mình, không làm người khác phản cảm.
Ít nhất Thẩm Mặc không phản cảm, vì y dốc lòng bồi dưỡng lên một anh hùng thảo nguyên chứ không phải một bình hoa. Hiện giờ xem ra nàng không làm mình thất vọng, thậm chí còn có chút bất ngờ.
Nghe thấy bên trong lều truyền ra tiếng cười thiếu nữ, Thẩm Mặc cầm chén trà, tủm tỉm nhìn tới. Chỉ thấy Chung Kim đã thay sang váy lụa màu lam, áo choàng đỏ rực hoa văn mây nước khổng tước, đội kim quang đính đầy bảo thạch, đang tha thướt đi về phía mình. Mỗi bước chân làm mép váy đong đưa, lộ ra tú hoa hài màu hồng, làm buổi sáng mùa xuân trở nên vô cùng tươi đẹp.
Thấy Thẩm Mặc nhìn mình không chớp, Chung Kim cười vui vẻ, nàng dùng lễ tiết người Hán, hai tay đặt lên eo trái, đầu gối khom xuống, hết sức đoan trang, nhưng lời nói rất phá hết quy củ:
- Sư phụ, đồ nhi có xinh đẹp không?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063397/chuong-857.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.