Thẩm Mặc muốn nói "phi lễ vật động", nhưng đoán chừng bị trêu, đành đi tới, nín thở giúp nàng gấp tay áo, cẩn thận không đụng vào da thịt nàng, sau đó lùi lại chỗ không ngửi thấy hương thơm thiếu nữ, mới nói:
- Theo quy củ người Hán, ống tay áo phải giữ ở cổ tay, lộ cánh tay ra là phóng túng, che bàn tay là vô lễ, đi đường ống tay áo phất phơ, nhanh chậm đúng nhịp, đó gọi là thong dong.
- Ồ...
Chung Kim có chút bực mình, nhưng hứng thú phe phẩy ống tay áo, sờ hoa văn bên trên cảm khái nói:
- Y phục này thật đẹp, vừa mềm vừa nhẹ, như không mặc gì vậy.
" Con bé này cái gì cũng nói ra khỏi miệng được, cô mà đúng là không mặc thì..." Thẩm Mặc thật không dám nghĩ tiếp.
- Có điều quy củ của các ngươi đúng là nhiều...
Chung Kim học theo Thẩm Mặc, vừa đi vừa vung vẩy tay.
- Phải rồi, ta quên mất, cô là nữ tử, khi đi đường không được vung vẩy tay, mà phải khép tay lại.
Trước mặt thiếu nữ này, Thẩm Mặc tỏ ra kiên nhẫn kinh người, so với khuê nữ của mình còn kiên nhẫn hơn.
- Thế này à?
Chung Kim học rất ra dáng, trông điềm tĩnh hơn nhiều.
- Đúng, nếu như đi theo trưởng giả thì phải cúi đầu xuống, không được ngẩng đầu nhìn ngang nhìn ngửa.
Thẩm Mặc mỉm cười.
- Thật phiền phức.
Chung Kim chịu không thấu.
- Quen rồi sẽ tự nhiên thôi.
Thẩm Mặc chỉ vào bàn ăn:
- Ngồi xuống ăn thôi.
- Thứ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quan-cu-nhat-pham/2063396/chuong-856.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.